Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 895
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 895 - Người chết
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 895: Người chết
Gọi liên lục ba lần, người trên giường vẫn ngủ say như cũ.
Tạ Tri Phi cụp mắt, như nói cho Lý Bất Ngôn nghe, lại như nói cho mình nghe.
“Hắn là mệt lắm, hay chúng ta chờ nàng ấy một lát.”
Lý Bất Ngôn hai mắt đẫm lệ: “Tam gia, Thang Viên nói nàng ngừng thở, đã chết rồi.”
Tạ Tri Phi: “Nói bừa, hôm trước nàng ấy còn cố ý bảo Minh Đình mang thư đến, bảo ta hôm nay tới có chuyện muốn nói.”
Lý Bất Ngôn: “Nàng là người luôn giữ lời.”
“Nói được làm được.” Tạ Tri Phi tựa hồ mỉm cười: “Nàng ấy còn là bà đồng nữa.”
Lý Bất Ngôn: “Bà đồng sẽ không chết, đúng không, Tam gia?”
“Chắc chắn sẽ không.”
Tạ Tri Phi chắc nhịch: “Nàng là quỷ thai, mười lăm tháng bảy quỷ môn quan mở rộng, hồn phách nàng cạn, có lẽ là bị thứ gì bẩn thỉu câu đi rồi.”
Lý Bất Ngôn vỗ mép giường: “Tiểu Bùi gia sao nói mà không giữ lời, mười tám tăng nhân đạo sĩ kia đâu rồi, sao đến bóng người cũng không nhìn thấy.”
Tạ Tri Phi hô to: “Chu Thanh, ngươi đi tìm Bùi Minh Đình cho ta, tên nhóc này làm sao thế hả?”
Da đầu Chu Thanh đều tê dại.
Hắn đi theo Tam gia vào phòng, ánh mắt vẫn dừng trên người Yến cô nương.
Không thở, từ đầu đến cuối đều không thở.
“Tam gia.”
Chu Thanh nước mắt ngậm ở trong hốc mắt: “Yến cô nương thật sự đã chết.”
Một chữ chết, khiến cho kinh hãi phân nộ trong đáy mắt Tạ Tri Phi hoàn toàn bộc phát, hắn giống như con báo vồ lên.
Chu Thanh bị hắn đẩy liên tục lui về phía sau.
“Tam gia, Tam gia…” Đinh Nhất vội vàng ôm lấy từ phía sau.
Tạ Tri Phi hung tợn nhìn Chu Thanh, trong đôi mắt hoa đào đều là sát khí.
“Có phải nàng bắt được ngươi, nên ngươi trông mong nàng chết không, ta nói cho ngươi biết, dù ta chết rồi nàng vẫn còn sống, buông ta ra!”
Đinh Nhất nào dám buông tay.
“Buông ta ra!”
Tạ Tri Phi giống như con thú bị nhốt trong lồ ng, sau khi gào thét, lại muốn xông vào Chu Thanh, Đinh Nhất bị hắn kéo đi.
Chu Thanh nhào về phía trước, quỳ xuống trước mặt Tạ Tri Phi, hai tay ôm chân hắn.
Đinh Nhất cũng quỳ rạp xuống đất, ôm chặt lấy từ phía sau.
Nước mắt Tạ Tri Phi chảy xuống, cả gương mặt đều chảy xuống.
Hắn giống như cô hồn dã quỷ từ Quỷ Môn Quan vừa chạy ra, nhìn người khác hạnh phúc viên mãn, nhịn không được muốn khóc lóc kể lể với Diêm Vương.
Các ngươi không thể đối với ta như vậy, không thể đối với ta như vậy…
Các ngươi không thể đưa nàng đến bên cạnh ta, lại để cho nàng vô duyên vô cớ rời đi.
Các ngươi không thể để cho ta phải trải qua một lần sống không bằng chết, lại để cho ta trải qua một lần nữa…
Các ngươi không thể bắt nạt người khác như vậy được…
Không được!
Chu Thanh và Đinh Nhất ở bên cạnh Tam gia lâu như thế, chưa bao thấy hắn thất thanh khóc rống như vậy.
Hai người nghĩ đến cái tốt của Yến cô nương, không khỏi thấy bi thương, cũng bắt đầu gạt lệ.
Lúc Bùi Tiếu chạy như bay vào, đã thấy cảnh tượng như vậy, cả người ngây ra.
“Hắn bị Lục Đại lôi khỏi giường.”
Lục Đại nói Yến Tam Hợp ngừng thở, Bùi Tiếu tức giận đến mức phun một ngụm nước miếng, mắng xối xả Lục Đại.
Nương hắn, đừng tưởng rằng tên già nhà ngươi thân thủ tốt thì tiểu gia ta sẽ không mắng ngươi, có thể đùa như vậy sao?
Cho nên, không phải nói đùa?
Yến Tam Hợp chết thật rồi!
Bùi Tiếu mất hồn mất vía vọt vào sương phòng, vọt tới bên giường, không nhìn người mà trực tiếp đưa tay xem mạch đập của Yến Tam Hợp.
Hả?
“Chưa chết mà, không phải mạch còn đập đây sao?”
(tiểu bùi gia muôn năm)
Lý Bất Ngôn không dám tin ngẩng đầu lên.
Tạ Tri Phi xông vào như một trận gió.
Chu Thanh, Đinh Nhất, Lục Đại và Hoàng Kỳ đi theo họ tranh nhau xông vào.
Bùi Tiếu buông tay, thăm dò hơi thở Yến Tam Hợp, cả người ngẩn người, lại sờ mạch đập của nàng.
Sờ xong, lại đi thăm dò hơi thở…
Cuối cùng, Bùi Tiếu quay đầu, nở nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Ta, ta cũng không biết nàng còn sống hay đã chết, hay… các ngươi đi mời cha ta tới?”
Lục Đại tranh lên trước mặt mọi người hỏi: “Tiểu Bùi gia, lời này là… là có ý gì?”
“Mạch nàng vẫn còn đập, nhưng hô hấp quả thực không có, không tin, các ngươi…”
Nói được một nửa, đã thấy Lý Bất Ngôn và Tạ Tri Phi giống như hai con hổ dữ, đồng thời nhào tới.
Lý Bất Ngôn cầm tay trái Yến Tam Hợp, Tạ Tri Phi cầm tay phải Yến Tam Hợp.
Sắc mặt Lý Bất Ngôn hơi bối rối, lại hơi hưng phấn: “Tam, Tam gia, nàng thật sự không chết.”
Môi Tạ Tri Phi run rẩy: “Ta, ta đã nói rồi mà, bà đồng sao chết được, chỉ là hồn nàng cạn, bị thứ bẩn thỉu gì đó câu đi thôi.”
Bùi Tiếu vừa nghe lời này, thầm nghĩ mời cha mình còn chưa đủ, còn phải mời thêm một người.
“Chu Thanh, ngươi đi mời đại gia Chu phủ đến.”
Chu Thanh lau nước mắt: “Vâng!”
Bùi Tiếu: “Đinh Nhất, ngươi đi mời cha ta.”
Đinh Nhất nghẹn ngào: “Vâng!”
Bùi Tiếu: “Ngươi đi xem mười tám tăng nhân đạo sĩ kia ở đâu, sao còn chưa tới?”
Hoàng Kỳ: “Vâng!”
…
Mười tám tăng nhân đạo sĩ đến, niệm kinh bên ngoài sương phòng.
Bùi thái y tới, bắt mạch cho Yến Tam Hợp, sau khi thăm dò hơi thở, hồn phách hình như cũng bị lệ quỷ bắt đi, cả người không nhúc nhích.
Chu Viễn Mặc cũng tới, ném đồng tiền xem quẻ, đến la bàn cũng lấy ra thử vài lần.
Bận rộn cả buổi trời, Chu Viễn Mặc đi tới trước mặt Tạ Tri Phi, sắc mặt nặng nề, muốn nói lại thôi.
Còn muốn nói lại thôi gì nữa?
Tim Tạ Tri Phi tâm như bị treo lên: “Chu đại ca, coi như ta xin huynh, có chuyện gì cứ nói thẳng đi!”
“Vậy ta sẽ nói thẳng.” Chu Viễn Mặc ho khan: “Mấy ngày trước tiểu Bùi gia và Lý cô nương tới tìm ta, đo hung cát cho Yến cô nương, thực ra có một câu ta đã giấu.”
Tạ Tri Phi: “Câu nào?”
Chu Viễn Mặc: “Người chết không đo ra hung cát, không tính ra quẻ tượng.”
Tạ Tri Phi đột nhiên giơ tay, nắm chặt lấy bả vai Chu Viễn Mặc, hung dữ nói: “Có ý gì?”
Đồng tử Chu Viễn Mặc siết chặt: “Yến cô nương đã chết, hơn nữa…”
“Ngươi thả rắm!”
Chu Viễn Mặc còn chưa nói xong, Bùi thái y đã nhảy khỏi ghế thái sư, vung nắm đấm với Chu Viễn Mặc nói: “Người chết không có mạch đập, Yến Tam Hợp có, nàng còn sống.”
“Hơn nữa!” Chu Viễn Mặc quay đầu lạnh lùng nhìn Bùi Ngụ, giọng nói trầm trọng: “Không phải hôm nay nàng ấy mới chết.”
“Ý ngươi là gì?”
“Ý ngươi là gì?”
Tất cả mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, biểu cảm trên mặt càng lúc càng mơ hồ.
“Ta cảm thấy…”
Chu Viễn Mặc hít sâu một hơi, vô cùng gian nan nói từng chữ.
“Nàng đã chết từ lâu rồi!”
Tạ Tri Phi phì cười: “Chu đại ca, huynh nói bậy bạ gì vậy?”
Lý Bất Ngôn chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ngươi mới chết, ngươi đã chết tám trăm năm trước rồi.”
Bùi Tiếu xem thường: “Chu đại ca, ngươi già rồi nên hồ đồ à?”
Chu Thanh cười gằn: “Người chết có thể ăn có thể uống, có thể di chuyển sao?”
Đinh Nhất cả giận nói: “Người chết có thể hóa niệm giải ma ư?”
Hoàng Kỳ ưỡn thẳng ngực: “Chu lão gia, Yến cô nương từng giúp đỡ Chu gia các ngươi, nếu Chu gia các ngươi không có nàng, đã sớm xong đời rồi, ngươi nói chuyện phải phúc hậu một chút.”
Chu Viễn Mặc: “…”
Không biết đáp thế nào.
***Nửa đêm dịch như nghe truyện ma ấy, vãi là nồi