Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 888
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 888 - Tóc Trắng
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 888: Tóc Trắng
Thái tử phúng viếng, làm cho cái chết của Tạ Đạo Chi bị bịt kín một lớp ý nghĩa gì đó rất khó nói, cũng có người khứu giác linh mẫn, nhận ra chuyển động khác thường trong nước sâu.
Tạ Đạo Chi làm quan ở nội các, còn dẫn dắt nhiều công việc khác, đều là chức vị quan trọng.
Người đã chết, chức vụ trống ra, ai sẽ thượng vị đây?
Tạ gia lão đại ở Hàn Lâm viện, Tạ gia lão tam ở Binh Mã ty, phụ thân chết, ba năm Đinh ưu là tránh không được, một hồ củ cải, ai sẽ đến lấp đây.
Tạ Tri Phi không đi theo đại ca nghênh đón Thái tử giá, nhưng dưới ám chỉ của Thái tử, không thể không tiễn một đoạn đường.
Triệu Diệc Thời nhìn gò má gầy gò tái nhợt của Tạ Tri Phi, đau lòng.
“Ta không thể đau lòng thay ngươi, cũng không đau đớn thay ngươi được, sức khỏe ngươi không tốt, phải tự bảo trọng.”
Tạ Tri Phi im lặng gật đầu.
Triệu Diệc Thời dừng bước: “Chuyện sau này không cần lo lắng, có ta ở đây, sẽ có một ngày tốt lành của Tạ gia.”
Tạ Tri Phi không nghĩ xa như vậy, nhưng vẫn bị mấy câu nói ngắn ngủi làm ấm lòng.
“Hoài Nhân…”
Vừa mở miệng đã nghẹn ngào, Triệu Hoài Nhân nghe thế thì buồn bã, đưa tay sờ lên lưng Tạ Tri Phi, khẽ xoa vài cái, giống như huynh trưởng đang kiên nhẫn trấn an đệ đệ của mình.
“Nghe nói suối vàng hay quỷ môn quan đều rất lạnh, cũng không biết ông ấy có mặc thêm xiên y chắn gió không?”
Triệu Hoài Nhân nghe hắn nói thể thì nước mắt trào ra, lại nhịn không được, đặt đầu Tạ Tri Phi đặt ở trên vai của mình.
Thân mật như vậy, khiến cho người xung quanh thầm giật mình.
Tạ Đạo Chi chết rồi, nhưng Tạ gia hoàn toàn không đổ được, nhìn đi, Thái tử đối xử với Tam gia thật tốt, tương lai Thái tử thượng vị, vinh hoa phú quý của Tạ gia chỉ e lại được nâng lên một tầng!”
Đưa đến cửa, sau khi nhìn Thái tử ngồi kiệu rời đi, Tạ Tri Phi mới quay đầu hồi phủ.
Lên được mấy bậc thang, chẳng biết vì sao chân mềm nhũn, một bàn tay lớn đỡ hắn.
Tạ Tri Phi nhìn qua, giọng nói trầm thấp đè lên cổ họng khàn khàn: “Sao ngươi lại tới đây?”
Chu Thanh lo sợ bất an liếc nhìn Tam gia, móc túi tiền ra: “Yến cô nương bảo ta đưa tới cho gia.”
Tạ Tri Phi nhận lấy túi tiền: “Nàng tới lúc nào thế?”
Chu Thanh: “Mới vừa rồi.”
Tạ Tri Phi lau mặt, lẩm bẩm: “Ta lại không thấy nàng.”
“Nàng còn có một câu, bảo ta chuyển cho Tam gia, nàng nói nàng không quản sổ sách, về sau sổ sách giao hết cho gia quản.”
Tạ Tri Phi sững sờ một lát, quay đầu đi, yết hầu khẽ run.
Chu gia và tâm ma quạ đen giải xong, hắn đến núi Mộc Lê đón Yến Tam Hợp.
Vì dỗ nàng, hắn cố ý đánh bạc với Minh Nguyệt, Đan Nhị Nhất, đánh thắng thì đưa hết cho Yến Tam Hợp bảo quản, còn vô liêm sỉ nói đây tiền của thê tử tương lai của hắn.
Bây giờ nàng trả bạc lại, lại nói một câu như vậy, là đang nói cho hắn biết:
Ngươi còn có ta!
Giống như trái tim tan nát bị ghép lại với nhau. Giống như linh hồn du đãng, lần nữa có chỗ để về.
Tạ Tri Phi ngước mắt nhìn Chu Thanh, nhìn một lúc lâu, thì khàn giọng nói: “Đến linh đường giúp đỡ đi.”
Chu Thanh đầu tiên là theo thói quen “Vâng”, sau đó hơi sửng sốt, tiếp theo nước mắt chảy xuống, cuối cùng trong cổ họng không nén được, nức nở.
Lúc này, linh hồn lang thang của hắn, cũng có chỗ để về rồi!
*
Thái tử không về cung Đoan Mộc mà đến thẳng hoàng cung.
Tân đế giờ này vừa mới tắm rửa xong, cầm trong tay một quyển tấu chương, ngồi trước gương đồng để nội thị chải tóc.
Đang là mùa hè, người hắn lại béo, chỉ ngồi thôi cũng đổ đầy mồ hôi.
Thế nhưng long bào lại dày, cổ áo thắt chặt không thông gió, triều sớm vừa xuống, áo trong y đã ướt đẫm, không tắm rửa thì mùi rất nồng.
“Bệ hạ, lão nô giúp ngài nhổ một sợ tóc bạc.”
Tân đế dời mới khỏi tấu chương: “Đưa ta xem.”
Một sợi tóc bạc rơi vào lòng bàn tay hắn.
Tân Đế nhìn một lúc lâu, chợt cười gằn, nói: “Trẫm còn nhớ, Tạ đại nhân vẫn chưa đầy năm mươi nhỉ?”
“Mấy tháng nữa hình như sẽ đầy.”
Tân Đế hừ một tiếng, lật tay, sợ tóc bạc rơi xuống đất: “Người và tóc bạc này có gì khác nhau, chướng mắt thì phải nhổ đi thôi.”
Dứt lời, bên ngoài có người hô.
“Bệ hạ, Thái tử đang chờ ngoài điện.”
Tân Đế đem tấu chương ném, thản nhiên nói: “Mời hắn vào đi!”
Triệu Diệc Thời vào điện, hành lễ với hoàng đế, đợi nửa ngày không thấy hoàng đế lên tiếng, không khỏi ngẩng đầu nhìn.
Tân Đế lạnh lùng nhìn hắn: “Nghe nói Thái tử đến Tạ gia phúng viếng?”
“Vâng!”
“Đang yên đang lành, vì sao Tạ đại nhân phải chết thế hả, Thái tử?”
Triệu Diệc Thời vốn định giấu diếm, nhưng chuyện cho tới bây giờ chắc chắn là không giấu được, đành phải cắn răng nói: “Tạ đại nhân thẹn với Trịnh gia, thẹn với lão tướng quân, cho nên mới…”
“Thẹn?”
Tân Đế giật mình: “… Vì sao hắn phải thẹn?”
Triệu Diệc Thời: “Hắn sợ bệ hạ dẫm vào vết xe đổ của tiên Thái tử, hy sinh Trịnh gia và Trịnh lão tướng quân, giữ vị trí Thái tử năm đó cho bệ hạ.”
Tân Đế nhướng mày, lập tức nói tiếp: “Cũng bảo vệ vị trí Thái Tôn của ngươi.”
Triệu Diệc Thời chỉ cảm thấy ngực buồn bực, trong lòng cười gằn nói: “Vâng!”
“Vậy hắn là trung thần, hay là nịnh thần?”
Tân Đế ngữ khí sâm nghiêm: “Trẫm nên thưởng hay phạt đây?”
Triệu Diệc Thời cúi người xuống: “Là trung, là nịnh, là thưởng, là phạt, tất cả đều do bệ hạ làm chủ.”
“Trẫm làm chủ?”
Tân Đế đột nhiên giận dữ lên, cầm tấu chương ném xuống người trên mặt đất: “Trẫm có thể làm chủ được Thái tử ngươi sao?”
Người Triệu Diệc Thời run lên, khẽ cắn môi, ngẩng đầu nói: “Nếu không làm được, vậy xin bệ hạ ban thưởng cho đại nhân một cái danh trung thần, nếu không có hắn, ước chừng sẽ không có hai cha con chúng ta ngày hôm nay.”
Tân đế không ngờ Thái tử lại nói rõ ràng như thế, mặt biến sắc.
Triệu Diệc Thời vẫn không ngậm miệng.
“Tiên đế dạy nhi thần, làm người không thể quên gốc, có ân báo ân; có thù báo thù, không thể khiến người thân đau, người có thù vui sướng.”
“Thái tử đang lấy tiên đế ra dăn dạy trẫm làm người sao?”
Nhi thần không dám.
Trong mắt Triệu Diệc Thời có ánh nước, hắn cắn răng nói từng chữ: “Nhi thần chỉ muốn cầu xin bệ hạ thành toàn lòng trung thành của Tạ đại nhân.”
Dứt lời, hắn lại cúi đầu xuống thật sâu.
Ánh mắt sắc bén của tân đế rơi vào lưng Thái tử, sao nhiêu tức giận lại dồn hết vào trong cổ họng.
Thật lâu sau, hắn cười gằn nói: “Nếu Thái tử đã nói, Tạ đại nhân bảo vệ vị trí Thái tử năm đó của trẫm, là ân, trẫm tất nhiên phải thành toàn cho lòng trung thành của hắn rồi.”
Triệu Diệc Thời ngẩng đầu, gương mặt vui sướng.
“Nhưng Thái tử gạt ta việc Tạ đại nhân tính kế lão tướng quân mà không báo, về công, coi thường pháp ký triều đình, về tư, coi thường trưởng bối, nên trọng phạt.”
Tân đế chán ghét liếc hắn.
“Phạt Thái tử bỏ ra bổng lộc nửa năm, xây bức tường vây Trịnh gia lên, xem như chuộc tội thay tiên đế.”
Vui sướng rút đi từng chút.
“Vâng!”
“Xây xong, Thái tử đi giữ hoàng lăng nửa năm.”
Triệu Diệc Thời không dám tin nhìn hoàng đế.
Hoàng đế nói: “Thay trẫm thứ lỗi ở trước mặt tổ tông!”