Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 886
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 886 - Tự sát
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 886: Tự sát
Tờ mờ sáng hôm nay, Tạ Tiểu Hoa vẫn đến gõ cửa thư phòng như bình thường, gõ nửa cả buổi trời vẫn không có động tĩnh, bèn đẩy cửa đi vào.
Lão gia rất ít khi dậy muộn, cho dù có nghỉ ngơi ở nhà, cũng đúng giờ dậy.
Hôm nay làm sao vậy?
Đi vào trong cửa, hắn ngửi thấy mùi đàn hương nồng đậm.
Kỳ quái, lão gia ghét nhất nam tử xông hương này, xông hương kia, mùi đàn hương này từ đâu tới.
Vì thế, Tạ Tiểu Hoa tự ý mở cửa sổ, để tia nắng ban mai chiếu vào bên trong, hắn nhìn thấy lão gia nằm thẳng trên giường.
“Lão gia?”
“Lão gia nên dậy rồi!”
Gọi hai tiếng, không thấy hắn phản ứng, Tạ Tiểu Hoa bước lên, khẽ đẩy người…
Một lát sau, thì tiếng kêu thảm thiết vang lên tận mây xanh.
Đại thần nội các Tạ Đạo Chi uống thuốc độc tự sát, chết ở thư phòng, quần áo mặc thỏa đáng, tóc chải không loạn, sắc mặt bình tĩnh an tường.
Nếu như không phải khóe miệng có máu đen chảy ra thì nhìn hắn chẳng khác nào đi ngủ.
Trước đó không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Nửa đêm sau khi Tạ Đạo Chi hồi phủ, thấy lão phu nhân đã ngủ, bèn trở về thư phòng, cũng không gọi trưởng tử đến dặn dò thêm vài câu.
Hắn thậm chí không để lại đôi câu vài lời, thứ nằm trên thư án, là phong thư Yến Hành viết cho hắn nhiều năm trước.
Tạ Tri Phi lảo đảo chạy về Tạ gia, người còn chưa nhập liệm.
Tạ Đạo Chi nằm ở nơi đó, im lặng.
Thay đổi duy nhất, là hai gò má lõm xuống thật sâu.
Hắn từng bước đi lên trước, run rẩy vươn tay sờ lên mặt Tạ Đạo Chi.
Thường ngày khuôn mặt này không có quá nhiều biểu cảm, rất nhiều người hình dung khuôn mặt này là một khuôn mặt đa mưu túc trí.
Nhưng Tạ Tri Phi biết, lúc ông thổi râu trừng mắt với mình, sinh động như thế nào.
Ông sẽ nhướng mày, mở to mắt, làm ra vẻ hung dữ, nhưng Tạ Tri Phi không sợ, vì hắn biết sự ấm áp và nụ cười đều giấu ở bên trong.
Ông không thể làm thế này.
Món nợ giữa chúng ta vẫn chưa tính rõ ràng.
Tạ Tri Phi túm lấy vạt áo trước của người chết, cả khuôn mặt bởi vì phẫn nộ mà trở nên cực kỳ vặn vẹo.
“Người đứng lên cho con, đứng lên…
Người không thể chết, ngươi dựa vào cái gì mà chết…
Đứng lên…
Đứng lên cho con…”
“Lão Tam!”
“Tam đệ!”
“Tam ca!”
“Tam gia!”
“Tam nhi…”
Tạ Tri Phi mờ mịt xoay người, nhìn từng khuôn mặt trước mặt, túm lấy một người.
Hắn không thấy rõ người mình túm lấy là ai, chỉ khẩn cấp nói: “Ngươi có nghe không, ông ấy gọi ta Tam nhi, ông ấy còn đang gọi ta Tam nhi!”
“Tam gia.” Tạ Tiểu Hoa mặt đầy nước mắt: “Lão gia… đi rồi!”
“Không! Không! Không!” Tạ Tri Phi gầm lên.
“Ông ấy gọi ta Tam nhi, vừa mới gọi đó, ngươi điếc à?”
Không ai trả lời hắn, trả lời hắn là những tiếng khóc liên tiếp.
Sao mấy người lại khóc?
Mấy canh giờ trước, ông ấy còn ở cửa thành chờ ta!
Ông bảo ta đi dạo với ông.
Ông hỏi ta thuốc có đắng hay không?
Ta muốn nói đắng, đáng muốn chết, nhưng ta không có nói ra miệng, lạnh lùng một mặt đối với ông.
Ta hận ông ấy!
Sao ông có thể tính kế Trịnh gia như vậy?
Tạ Tri Phi mờ mịt xoay lại, nhìn người đang ngủ trên giường.
Giờ thì sao?
Ta nên hận ai đây?
Ta nên hận ai đây?
Nước mắt, cuối cùng cũng lăn khỏi mắt Tạ Tri Phi, cùng lúc đó, cổ họng cũng tuôn ra một cỗ máu tanh.
Hắn há miệng, phun ra một ngụm máu đen.
“Tạ Ngũ Thập.”
Bùi Tiếu sợ mất hồn, ôm chặt lấy hắn từ phía sau.
Cái ôm này, khiến Tạ Tri Phi đột nhiên nghĩ đến một năm trước, cũng ở thư phòng này, hắn nhìn thấy ông ghé vào trên bàn, bèn tiến lại gần.
Hai hàng lệ từ trong mắt ông lăn xuống, ông nghẹn ngào nói:
“Tam Nhi à, phụ thân đời này, không còn phụ thân nữa rồi!”
Tạ Tri Phi ra sức đẩy Bùi Tiếu ra, quỳ rạp xuống đất, xé tim xé phổi gọi người trên giường”
“Phụ thân…”
…
Người chết không thể sống lại, nhưng tang sự phải lo liệu, thiết lập linh đường, nhập liệm, đóng quan tài, báo tang cho thân bằng hảo hữu…
Từng việc đều phải có người quyết định.
Lão phu nhân nghe tin con trai chết, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Phu nhân Ngô thị, Liễu di nương khóc lóc bi ai.
Ba đứa con trai, hai đứa con gái đau lòng muốn chết.
Thời điểm mấu chốt, đại thiếu phu nhân Chu Vị Hi gánh vác trọng trách, cùng Tạ Tiểu Hoa lo liệu từng việc.
Người báo tang đến biệt viện, Yến Tam Hợp không hỏi Tạ Tri Phi như thế nào, chỉ tỉ mỉ hỏi tử trạng của Tạ Đạo Chi.
Hỏi nhiều lần, nàng mới thả người rời đi.
Lý Bất Ngôn thấy nàng hỏi tỉ mỉ như vậy, nhịn không được hỏi: “Tam Hợp, ngươi cảm thấy cái chết của Tạ Đạo Chi có gì đó kỳ quặc sao?”
Yến Tam Hợp im lặng thật lâu, mới lắc đầu: “Không phải, ta chỉ cảm thấy hắn không nên tự sát vào lúc này.”
“Tại sao?”
“Bởi vì…”
Yến Tam Hợp đồng tử trầm xuống.
“Bởi vì một người mềm lòng, không thể tính độc kế này với Trịnh gia; cũng bởi vì, Triệu Diệc Thời đã nói đè chuyện này xuống rồi, hắn có lý do gì để chết nữa?”
“Có phải là áy náy hay không?”
“Mười năm, hắn đều sống rất tốt, lúc này áy náy…” Yến Tam Hợp giọng nói nhẹ mà run rẩy: “Có phải là hơi muộn rồi không?”
Lý Bất Ngôn: “…”
Ầm ầm, tiếng sấm rền từ xa truyền tới.
Yến Tam Hợp ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, bỗng nhiên cảm thấy mờ mịt luống cuống.
Tạ Đạo Chi đã chết, trong lòng nàng không chỉ không cảm thấy vui mừng vì đã báo được thù lớn, lại nặng nề nói không nên lời.
Tại sao?
“Bất Ngôn, theo ta đến Tạ gia phúng viếng.”
“Không phải ngươi nói đời này sẽ không bước vào Tạ gia nửa bước sao?”
“Ta lo cho Tam gia.”
…
Tạ tam gia ngồi trong linh đường, cả người ngơ ngác ngây ngốc.
Có người đến phúng viếng, hắn nghe được từ “bái” thì dập đầu, nghe được “dậy” thì đứng thẳng dậy, giống như một con rối gỗ.
“Yến cô nương đến…”
Yến Tam Hợp đi vào linh đường, ánh mắt dừng trên người Tạ Tri Phi.
Người này mặc tang phục quỳ trên mặt đất, hốc mắt lõm xuống, trống rỗng.
Hắn không nhìn Yến Tam Hợp, chỉ nhìn quan tài bên cạnh, giống như đang chờ đợi người trong quan tài có thể mở mắt, bước ra từ bên trong.
Trái tim Yến Tam Hợp chợt thấy đau đớn.
Đêm qua, hắn hỏi nàng, lần đầu tiên gặp nàng là ở nơi nào?
Hắn cũng không biết, cảnh tượng kia giống như khắc ở trong đầu nàng.
Cuối ngõ tối tăm, một chân hắn chạm đất, một chân giẫm lên tường, hai tay khoanh trước ngực, mỉm cười với nàng.
Dáng vẻ cực kỳ không đứng đắn.
Như vậy thật tốt!
Dáng vẻ muốn ăn đòn, cả người lại tràn đầy tinh thần phấn chấn.
Không như bây giờ.
Yến Tam Hợp thu tầm mắt lại đi tới trước linh đài, cầm lấy một cây hương, đốt lên ngọn nến, cắ m vào lư hương, sau đó quỳ xuống đất dập đầu.
Bởi vì ngang hàng, nên người nhà chỉ hơi cúi đầu xuống.
Sau khi dập đầu xong, Yến Tam Hợp gật đầu với Tạ Nhi Lập: “Bảo trọng.”
Tạ Nhi Lập nước mắt lưng tròng, vừa muốn nói, lại nghe bên ngoài có người hô lớn.
“Thái tử điện hạ đến…”