Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 884
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 884 - Xứng đáng
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 884: Xứng đáng
Bùi Tiếu bị nàng hỏi run lên.
Gần đây hơn nửa năm thời gian, hắn còn chẳng đến câu lan nghe nhạc, lấy đâu ra mà đại hung?
Có khi nào ta bị Tạ Ngũ Thập liên lụy không?
Có thể lắm chứ!
Lý Bất Ngôn trầm ngâm nói: “Vậy… bốn người chúng ta là châu chấu trên một sợi dây thừng, nếu xui xẻo thì cùng xui xẻo.”
Cũng có thế!
Bùi Tiếu sâu sắc gật đầu chấp nhận: “Ta cảm thấy gốc rễ còn ở trên cây hương kia.”
“Đúng vậy, là cây hương kia.” Lý Bất Ngôn nhích người về phía trước: “Có chủ ý gì hay không, tiểu Bùi gia?”
Bùi Tiếu lắc đầu.
Lý Bất Ngôn: “Nghĩ lại xem?”
Bùi Tiếu nghĩ nửa ngày: “Chỉ có một cách.”
“Cách gì?”
“Đi chùa miếu thắp hương bái lạy Phật, nói không chừng có thể hóa giải một hai.”
“Ngươi chắc chắn?”
“Thế gia kinh thành, phàm trong phủ có Xung Thái Tuế, Trực Thái Tuế, Phạm Thái Tuế, đều sẽ đi chùa miếu vái lạy.”
“Đi, chúng ta đi ngay bây giờ.”
“Bây giờ?”
Đêm đen trăng mờ?
Ta và ngươi?
Cô nam quả nữ, không tốt cho danh tiếng của ngươi.
Không ổn lắm!
Tiểu Bùi gia ho khan: “Chúng ta về sớm một chút, về trễ không tiện ăn nói với Yến Tam Hợp.”
“Vậy thì ngày mai lại đi, hồi phủ.”
Lý Bất Ngôn đứng dậy, lại dừng lại: “Chuyện đi Chu phủ, đừng nói với ai, đừng làm người khác hoảng sợ.”
Bùi Tiếu: “Vậy phải tìm lý do gì…”
“Không tốt, có thích khách, mau bắt thích khách…”
Lý Bất Ngôn biến sắc, tập trung nghe xong động tĩnh bên ngoài, vọt tới bên cửa sổ đẩy ra, đã thấy trên nóc nhà xa xa, có bóng đen loáng thoáng.
“Thành Tứ Cửu nước sâu, ngươi đừng xen vào việc của người khác, ta ra ngoài xem tình huống thế nào.”
“Tiểu Bùi gia, chờ ta một chút.”
Vụ ám sát xảy ra ở phòng bên cạnh bọn họ, một mũi tên xuyên qua cửa sổ, dán vào mặt người, đâm vào vách tường phía sau người nọ.
Lý Bất Ngôn thò đầu hóng hớt, thì bị Tiểu Bùi gia kéo xuống lầu.
“Lát nữa Ngũ thành Binh mã ti, Cẩm Y vệ sẽ đến, chúng ta cứ rút lui trước, miễn cho bị người nhìn thấy, truyền đến tai Tạ Ngũ Thập.”
Lý Bất Ngôn tò mò hỏi: “Người trong phòng kia là ai, đã làm chuyện thất đức gì mà lại bị người ta ám sát?”
“Ta cũng không nhận ra, nhưng nhìn có hơi quen mặt, ấy…”
Bùi Tiếu chỉ vào một chiếc xe ngựa cách đó không xa: “Đây không phải là xe ngựa của Tạ gia sao, đêm nay, trong xe ngựa có ai đang ngồi?”
Lý Bất Ngôn cười gằn: “Đừng nói Tạ gia với ta nữa, ghê tởm.”
Bùi Tiếu dụi dụi mắt, thầm nghĩ đến người đánh xe kia, nhìn bóng lưng hình như là Tạ tổng quản.”
…
Tiểu Bùi gia không nhìn lầm, người lái xe đúng là Tạ tổng quản.
Hắn nhanh nhẹn vung roi, đi thẳng ra ngoài thành.
Đến cửa thành, hắn siết dây cương, nhảy xuống xe ngựa, nhìn chằm chằm cửa thành đang đóng chặt.
Cũng không biết đợi bao lâu, cửa thành chợt mở ra.
Tam gia đã trở lại.
Tạ Tiểu Hoa hét lên với người trong xe ngựa, vui vẻ chạy tới, chạy được một nửa ngây ngẩn cả người, phía sau Tam gia còn có một người đi theo.
Người này hắn đã gặp rồi, là Bộ tướng quân luôn đánh thắng trận.
Bộ tướng quân ném túi tiền cho thị vệ giữ thành, vừa ngẩng đầu mặt đã biến sắc: “Tam gia?”
Tạ Tri Phi nhìn theo tầm mắt hắn, tim đập thình thịch…
Dưới ánh trăng, Tạ Đạo Chi mặc chiếc áo cũ, chắp tay đứng bên cạnh xe ngựa.
Bộ Lục ngăn chặn sát khí, xoay người lên ngựa, sau khi ôm quyền với Tam gia, quay đầu ngựa nghênh ngang rời đi.
“Tam gia, đại gia và đại thiếu phu nhân ở biệt viện chờ người cả buổi, người mãi không thấy về nên lão gia lo cho sức khỏe Tam gia, bèn chờ với lão nô ở đây.”
Tạ Tiểu Hoa thấy Tam gia đứng bất động, tiến lên khẽ đẩy, đè thấp giọng: “Lão gia vẫn chưa khỏi bệnh, cơn sốt mới lui, còn không mau qua đó, còn thất thần làm gì?”
Tạ Tri Phi không nhúc nhích.
“Này!”
Tạ Tiểu Hoa gấp đến độ miệng co rút.
Thằng nhóc này bị bệnh tim, bệnh tim không ảnh hưởng đến đầu óc đâu nhỉ, sao lại như tượng gỗ thế kia?
“Lão Tam.” Tạ Đạo Chi đi lên trước, hiền lành nói: “Đi dạo với phụ thân một chút được không?”
Tạ Tri Phi lẳng lặng nhìn hắn một lát, ném dây cương cho Tạ Tiểu Hoa.
Trên đời này thứ khiến người ta ngột ngạt nhất là giữa người thân không còn lời nào để nói, mặc dù hai cha con sóng vai mà đi, nhưng không ai mở miệng nói chuyện.
Cảnh tượng này khiến Tạ Tiểu Hoa thấy buồn bã.
Ngày xưa Tam gia trái một câu, phải một câu, ai cũng không ầm ĩ bằng hắn.
Lão gia ngoài miệng quát hắn, nhưng trên mặt lại chẳng hề tức giận, đôi mắt đều đặt trên người Tam gia, rất cưng chiều.
Hôm nay hai cha con này làm sao vậy?
“Lão Tam.”
Tạ Đạo Chi ôn hòa bắt đầu câu chuyện: “Sức khỏe đã khá hơn chưa?”
“Không sao.”
“Thuốc có đắng không?”
“Cũng được.”
Tạ Đạo Chi thở dài: “Chuyện lớn bằng trời, cũng không quan trọng bằng sức khỏe.”
Vẻ mặt Tạ Tri Phi trống rỗng, không nói tiếp.
Là không có gì để tiếp.
Sức khỏe của hắn vì ai mà tái phát,Tạ Tiểu Hoa đi theo không biết, nhưng người này hẳn là biết rõ.
Nếu nói sức khỏe quan trọng, sao lại làm chuyện như thế?
“Khi còn nhỏ phụ thân mất sớm, cha chẳng thể nhớ rõ dáng vẻ của người, nên cực kỳ hâm mộ con cái nhà người ta.”
Tạ Đạo Chi nhìn Tạ Tri Phi, cười cười.
“Về sau đến lượt mình làm cha, nghĩ đến nỗi khổ mình đã phải chịu, không muốn để bọn nhỏ nếm lại một lần nữa, bèn liều mạng muốn leo lên trên.
Con cái nhà chúng ta, tuổi tác đều không nhỏ, chỉ có đại ca con là thành thân.
Đại ca con là trưởng tử trưởng tôn, tương lai phải chống đỡ gia nghiệp Tạ gia, cho nên ta không chiều nó, nên đánh thì đánh, nên mắng sẽ mắng, nhưng mấy đứa con…”
Tạ Đạo Chi nhắm mắt lại.
” Đến đại tỷ con ta cũng không nỡ để nó lập gia đình, không phải gả không được, là gả cho người khác, sẽ không phải là con gái của Tạ Đạo Chi ta nữa, ta thương nó, nếu nó bị ăn hiếp, ta nhiều nhất cũng chỉ có thể ở bên cạnh gõ vài câu.”
Sắc mặt Tạ Tri Phi rất kém, ngữ khí càng kém.
“Nói những thứ này làm gì?”
“Cha muốn nói với con, cha không có lỗi với các con.”
“Nhưng cha có lỗi với họ!” Tạ Tri Phi cơn giận.
“Con à.” Tạ Đạo Chi quay đầu nhìn hắn.
“Con người cả đời này luôn phải làm một vài chuyện trái lương tâm, nói một vài lời trái lương tâm, con còn nhỏ, chờ qua vài năm nữa sẽ hiểu.”
Tạ Tri Phi dừng bước, xoay người, gằn từng chữ: “Ta chỉ muốn hỏi một câu Tạ đại nhân, nửa đêm nằm mơ, ông có nghĩ đến những người đó, những chuyện đó, lương tâm có yên không?”
“Ta không nghĩ nhiều, ta chỉ muốn Thái tử thuận lợi đăng cơ; Thái Tôn nhập chủ cung Đoan Mộc, thành Thái tử; ta chỉ muốn bi kịch tiên Thái tử trước kia, không tái diễn.” Tạ Đạo Chi nhìn thẳng vào mắt hắn: “Nghĩ vậy, ta bèn ngủ ngon hơn ai hết.”
“Ông…” Tạ Tri Phi nghiến răng nghiến lợi: “Trong mắt Tạ đại nhân, không từ thủ đoạn, làm hại mạng người là đúng sao?”
“Có năng lực bị giẫm ở dưới chân, không có năng lực lại lên thượng vị. Người biết ôn tri lễ nghĩa thì đi gặp Diêm Vương, kẻ dã tâm bừng bừng thành tựu đại nghiệp.”
Tạ Đạo Chi cười gằn: “Có tri thức lễ độ bị nhà chồng khi dễ, kẻ càn quấy không ai dám trêu chọc vào; con nói cho ta biết, cái gì là đúng, cái gì là sai?”
Tạ Tri Phi nghẹn họng.
“Trên đời này không có đúng sai, con thấy đáng giá, đó là đúng.”
Tạ Đạo Chi cúi đầu, gọi hắn: “Tam nhi, phụ thân chỉ mong con từ nay về sau bớt đau khổ một chút, có thể sống lâu trăm tuổi, như thế thì ta cảm thấy đáng giá, tất cả đều đáng giá.”