Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 879
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 879 - Định Mệnh
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 879: Định Mệnh
“Chu Thanh, cởi hết áo của hắn ra!”
“Trầm Hương, lấy kim châm ra đây.”
“Mấy người khác, lui ra ngoài hết cho ta.”
Mấy mũi châm hạ xuống, một luồng nhiệt đột chảy vào kinh mạch qua tứ chi bách hải, Tạ Tri Phi giật mình, cả người bay lên không trung rồi lơ lửng trên đó.
Cúi đầu nhìn, thân thể của mình còn ở trên giường, Tạ Tri Phi chợt thấy kinh hãi.
Bỗng nhiên, một luồng ánh sáng chiếu mạnh tới, hắn cảm thấy thân thể như bị vật gì đó dùng sức kéo, cả người lập tức bay ra ngoài.
Bay qua núi cao, xuyên qua hồ nước, hắn lặng lẽ rơi bên ngoài bức tường thành.
Ngẩng đầu, tường thành cao vút trong mây, phía trên cửa thành lớn ghi ba chữ “Thành Hắc Sơn.”
Thành Hắc Sơn là nơi lão tướng quân và năm ngàn quân Trịnh gia chết trận.
Trong lòng Tạ Tri Phi kích động, liều lĩnh đi về phía cửa thành. Tiên Hiệp Hay
Vượt qua cổng thành, trước mắt là cảnh tượng bận rộn…
Từng nhóm binh lính vận chuyển đá lớn tường thành.
Có mấy chục binh sĩ đang sắp xếp đạn pháo.
Còn có một hàng binh lính bọc vải thấm mỡ vào mũi tên…
Bọn họ đều mặc khôi giáp, sắc mặt nặng nề, chuẩn bị đâu vào đấy lần cuối cùng trước khi đại chiến tiến đến.
Tạ Tri Phi nhìn đến ngây người, đưa tay bắt lấy một binh sĩ gần trong gang tấc, hắn muốn hỏi, lão tướng quân đang ở đâu.
Nhưng bàn tay lại chạm vào khoảng không, mọi thứ trước mắt, giống như chỉ là ảo ảnh của hắn.
Ảo ảnh vội đi về phía trước, rất nhanh màn đêm đã buông xuống, nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, binh lính đốt từng đống lửa trại trên quảng trường.
“Tướng quân đến rồi.”
Tiếng ồn ào như thủy triều rút đi, trong sự yên tĩnh, một nam tử tóc bạc bước nhanh tới, phía sau là ba cận thị uy phong lẫm liệt.
Là tổ phụ!
Hốc mắt Tạ Tri Phi lập tức nóng lên.
“Chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi.”
“Ăn cơm, nghỉ ngơi và hồi phục.”
“Vâng!”
Cơm là bánh khô, nướng lên lửa rồi ăn với nước nóng.
Đêm rất dài, cũng không biết tên nhóc nào ăn no, bắt đầu nhớ nhà, miệng ngâm nga ca khúc quê hương.
Khúc nhạc động lòng người, có người cũng ngâm nga.
“Tên nhóc đuôi chó nhà ngươi ngâm nga khúc gì vậy, nương nó đừng lải nhải nữa, đến đây, ngâm thơ cho bổn tướng quân, phải phóng khoáng lên.”
“Lão tướng quân, ngài có thể đừng gọi ta là đuôi chó được không, ta có tên mà.”
“Kim Thiếu Viêm?” Lão tướng quân cười ha ha: “Nhà ngươi nghèo rách mùng tơi, năm tuổi còn mặc quần thủng đít, Kim thiếu gia gì chứ, gọi đuôi chó vẫn dễ nghe hơn.”
“Ai da, sao gì lão tướng quân cũng biết thế!”
“Ta còn biết ngươi mười hai tuổi đi nhìn lén quả phụ người ta tắm, bị quả phụ mập túm vào trong nhà, đặt ở trên cánh cửa, thiếu chút nữa bị thân thịt mỡ của nàng làm ngộp chết kìa.”
“Lão tướng quân, đừng nói nữa, xấu hổ chết mất.”
“Xấu hổ cái rắm, ông đây thích nghe, giải sầu chết được!”
“Tướng quân, muốn giải sầu thì chọc tên nhóc này đi.”
“Biết luôn, ngày đại ca hắn thành thân, hắn trốn dưới mái hiên nghe lén, bị đại ca hắn xối một chậu nước rửa chân, tên nhóc này còn lè lưỡi lưỡi li3m hai cái, nói nước rửa chân của nữ nhân thật thơm.”
“Ha ha ha ha…”
Tất cả binh lính điên cuồng cười rộ lên.
Lão tướng quân chỉ vào một tên lính đang cười lăn lộn trên mặt đất nói: “Tên nhóc ngươi, còn dám cười người ta?”
Binh lính ngồi dậy, trừng mắt nhìn lão tướng quân: “Sao không thể cười?”
“Tên nhóc ngươi càng hèn, trời mùa hạ nóng người nhảy vào trong nước, chỉ để lộ nửa cái đầu, em trai ngươi cố ý đi tiểu lên đầu ngươi, tên ngốc ngươi còn nhắm mắt lại lau mặt, nói với em trai ngươi, mau xuống đây, nương nó nước này sao nóng thế.”
“Ha ha ha…”
Trong tiếng cười, có người kêu lên: “Lão tướng quân, chuyện xấu hổ của ta thì sao, ngài nhớ không?”
“Ngươi ấy à, toàn bộ Trịnh gia quân, chỉ có ngươi đánh rắm thối nhất.”
“Ta thì sao?”
“Tiếng ngáy có thể nhấc cả nóc lều lên.”
“Ta thì sao?”
“Tên nhóc ngươi, ba ngày hai bữa lại tuốt súng(c ái ấy ấy í ạ), vết chai trong lòng bàn tay chẳng phải cầm đao mà có.”
“Ha ha ha ha…”
Trong tiếng cười, người nọ thẹn đến đỏ mặt hơn mông khỉ: “Lão tướng quân, đánh thắng trận này rồi, ngài có thể cho ta cưới thê tử chứ?”
“Cưới!” ão tướng quân hét lớn: “Ta đích thân làm mai mối, chọn một cô nương eo nhỏ ngực lớn làm ấm chăn cho ngươi.”
“Lão tướng quân, ngài nói giữ lời nhé, ta sẽ chờ.”
“Ông đấy có khi nào lừa các ngươi chứ.”
Cộc cộc cộc…
Trống trận dồn dập vang lên, lính gác trên tường thành hét to: “Báo cáo tướng quân, quân địch còn cách thành Hắc Sơn mười dặm.”
Gần như là cùng một lúc, năm ngàn tướng sĩ đứng dậy, đồng loạt nhìn về phía tướng quân của bọn họ.
Lão tướng quân chống chuôi đao đứng lên, nhìn qua từng người, sau đó cười sang sảng kêu to:
“Các chàng trai của Trịnh gia quân, bảo vệ thành Hắc Sơn, bảo vệ giang sơn Đại Hoa ta, bảo vệ phụ mẫu thê tử con cá chúng tai, dùng mạng ra giết cho ta!”
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
Tiếng la vang vọng cả thành Hắc Sơn, quanh quẩn thật lâu trong hẻm núi.
Mà năm ngàn tướng sĩ vây quanh lão tướng quân đã sớm không thấy bóng dáng.
Một số người trèo lên tường thành, hoặc kiểm tra những tảng đá lớn, hoặc nhấc cung tên lên.
Có người vọt tới cửa thành, xếp bao cát lên cao.
Còn có lui về chỗ của mình, nắm chặt đại đao trong tay.
Trong gió núi gào thét, lão tướng quân ôm mũ đồng trong tay, ngẩng đầu nhìn phía chân trời đen kịt, Tạ Tri Phi không nhịn được nữa, hét to…
“Tổ phụ!”
Cả người Trịnh Ngọc chấn động, từ từ xoay người, sự lạnh lẽo trong mắt dịu xuống.
Bốn mắt nhìn nhau, yết hầu Tạ Tri Phi lăn lộn vài cái, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.
Phải, đó là tổ phụ của hắn.
Một thân khôi giáp, một đầu tóc bạc, một khuôn mặt già nua.
“Khóc gì chứ?” Trịnh Ngọc không vui: “Nam nhi Trịnh gia ta chỉ chảy máu, không rơi lệ, cất nước mắt lại cho ông.”
“Tổ phụ.” Trong lòng Tạ Tri Phi tủi thân thay ông: “Có đáng không?”
“Nhóc con, con nhớ kỹ cho ta, Trịnh gia làm việc không hỏi có đáng hay không, chỉ hỏi tâm có yên hay không.” Thần sắc Trịnh Ngọc ghét bỏ: “Lo mà luyện chữ đi, nét chữ của ngươi còn chẳng bằng mèo cào chó cắn, mất mặt.”
Nước mắt Tạ Tri Phi vừa thu vào, lại trào ra: “Ông, ông đã xem chữ viết của con?”
“Đâu chỉ xem qua?”
Hoán Đường lần nào cũng đưa chữ của hai đứa nhóc các ngươi tới, hắn lần nào cũng phải vỗ bàn mắng vài câu, tên nhóc thúi, chỉ biết ham chơi.
Mặt mày Trịnh Ngọc dịu xuống, khóe miệng hơi cong lên.
“Về sau, đừng ăn cơm nhanh quá, phải học muội muội ngươi, nhai kỹ nuốt chậm; ngủ đừng để trần cánh tay, gió đêm lạnh, thổi vào rốn dễ bị cảm lạnh; Lúc luyện đao pháp Trịnh gia, trên tay nhớ quấn mấy lớp băng gạc, quấn dày một chút, như vậy lòng bàn tay sẽ không dễ dàng mài ra máu.
Còn nữa, đừng ăn hiếp muội muội con, phải nhường nó nhiều hơn, che chở nàng cho tổ phụ. Đúng rồi, sau này gặp Minh Nguyệt, thay tổ phụ nói với nó một câu xin lỗi.”
Ông đội mũ đồng lên đầu, nhấc trường đao, giọng nói đột nhiên trở nên trầm thấp.
“Con à, tổ phụ cũng có lỗi với con, ấm ức cho con rồi.”
Dứt lời, trong mắt ông hiện lên ánh nước, khi giọt nướt kia chực rơi xuống thì đã xoay người lên trên tường thành.
Ông đi rất vững, thắt lưng thẳng tắp, giống như một cây cột sắt mãi mãi cũng sẽ không ngã xuống, đi vào trong bóng đêm, đi về phía thuộc về ông…
Về nơi cuối cùng của số mệnh!
Lòng Tạ Tri Phi đau như dao cắt.
Tổ phụ…