Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 878
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 878 - Người lạ
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 878: Người lạ
Tạ Đạo Chi chưa từng thấy lão tam như thế.
Tuy rằng vẫn là khuôn mặt kia, vẫn là người kia, nhưng không hiểu vì sao lại thấy thật xa lạ.
So với việc gọi hắn là “Tạ đại nhân”, thì còn xa lạ hơn.
Lúc này, lão tam lại nặng nề mở miệng.
“Ta nghĩ Nghiêm Như Hiền đang quan sát lão tướng quân đồng thời lão tướng quân cũng đang âm thầm quan sát hắn, hoặc là nói, hắn đang đợi Nghiêm Như Hiền đưa mật chỉ ban chết của hoàng đế.
Chờ mãi không thấy, hắn lại đoán ra dụng ý của hoàng đế: Chờ hắn đánh thắng trận, thì sẽ ban chết cho hắn.
Con người ai rồi cũng sẽ chết, lão tướng quân cũng không ngoại lệ.
Nhưng hắn có hai con đường, có thể đi về đích: con đường thứ nhất là đánh thắng trận theo ý muốn của Hoàng đế, sau đó chờ ban chết; Con đường khác là dứt khoát chết trận trên sa trường.
Như mọi người đã biết, hắn đã chọn điều thứ hai.”
Tạ Tri Phi cười gằn: “Tạ đại nhân, hay ngươi thử đoán xem, vì sao lại lựa chọn điều thứ hai?”
Bọn Tiểu Bùi gia nghe đến đó, mới bỗng nhiên ý thức được, giọng điệu nói chuyện của Tam gia chẳng biết từ lúc nào đã trở nên giống Yến Tam Hợp như đúc.
Lúc Yến Tam Hợp thẩm vấn người, thích hỏi một câu “Vì sao”.
“Lão Tam…”
“Tạ đại nhân, xin ngài trả lời.”
“Ngươi…”
Tạ Đạo Chi tức tối, dứt khoát cắn răng nói: “Trái phải cũng chết, thanh danh chết trận vẫn dễ nghe hơn.”
Tạ Tri Phi cười gằn: “Hắn đã đoạn tử tuyệt tôn rồi, còn muốn thanh danh tốt làm gì?”
Tạ Đạo Chi bị hỏi đến nghẹn họng.
“Giống như việc ngươi không phải Yến Hành, không hiểu tâm ma của Yến Hành vì sao lại là một phong thư nhà của ngươi; ngươi không phải Trịnh Ngọc, tất nhiên cũng không hiểu hắn lựa chọn chết trận, là gì sao?”
Tạ Tri Phi nhìn hắn, đáy mắt trào ra sự quyết tuyệt chỉ nam nhi Trịnh gia mới có.
“Để ta nói cho ngươi biết, ngươi nghe rõ ràng cho ta.”
Loạn rồi
Hoàn toàn loạn rồi.
Bùi Tiếu run sợ nhìn Tạ Đạo Chi, sợ hắn vung cánh tay lên tát vào mặt Tạ Ngũ Thập rồi nói đại nghịch bất đạo!
“Điều đầu tiên, là vì chiến cuộc.” Tạ Tri Phi: “Bởi vì Hán vương vô năng, chiến sự bị kéo tới tháng chín, đợi đến mùa đông mười vạn tướng sĩ không chịu nổi, hai là quốc khố Hoa quốc không chịu nổi.
Lúc trước Tống Tri Duật lĩnh binh đánh gần hai năm, tiêu hao bao nhiêu bạc? Hoa quốc mới thái bình vài năm, còn bao nhiêu bạc để mười vạn đại quân tiêu hao suốt một mùa đông.
Bộ Lục chỉ thấy các tướng sĩ không có lòng tham chiến, ai nấy đều muốn về nhà ăn tết. Lão tướng quân nhìn thấy, là quốc khố Hoa quốc trống rỗng, chống đỡ không được bao lâu.
Vì tốc chiến tốc thắng, hắn chỉ có thể dùng chính mình dụ chủ lực Thát Đát ra.”
Tạ Tri Phi cười trào phúng: “Tạ đại nhân làm quan tới nội các, có lẽ cũng biết trong quốc khố có bao nhiêu bạc nhỉ.”
Mồ hôi lạnh của Tạ Đạo Chi không ngừng đổ ra ngoài.
Tiên đế thích chiến tranh.
Đánh trận đều tốn bạc.
Tiên đế ngự giá thân chinh một lần, quốc khố phải ba năm mới có thể bù vào được.
Hai năm của Tống Tri Duật đã tiêu hao hết hơn phân nửa quốc khố, sau đó Hán Vương, Trịnh Ngọc xuất chinh, tiên đế phải giết một nhóm tham quan phía nam, mới gom đủ quân lương.
“Điều thứ hai, là vì quân Trịnh gia.” Tạ Tri Phi: “Tạ đại nhân cố ý đến trước mặt hoàng đế, nói đứa con lão tướng quân chứa chấp của tiên Thái tử là con trai, hoàng đế không buông tha cho Trịnh gia, không buông tha cho lão tướng quân, chẳng lẽ sẽ buông tha Trịnh gia quân ư?”
“Ta hiểu rồi.” Bùi Tiếu vỗ đùi: “Trịnh Ngọc và Trịnh gia quân là một thể, Hoàng đế nổi lòng nghi ngờ với Trịnh Ngọc, tất nhiên cũng nghi ngờ Trịnh gia quân.”
Tạ Tri Phi: “Trịnh gia quân có năm vạn người, Bộ Lục nói cho ta biết, năm ngàn người đi theo Trịnh Ngọc giữ thành Hắc Sơn đều không phải binh lính bình thường.
Bọn họ là người thân cận của Trịnh Ngọc, những người này cho dù trở lại kinh thành, chỉ sợ kết cục cũng không tốt. Trịnh Ngọc mang theo bọn họ chết trận sa trường, lĩnh công huân, ít nhất phụ mẫu thê tử con cái trong nhà có thể lĩnh được một khoản tiền trợ cấp nhỏ.”
“Hèn gì.” Lý Bất Ngôn thở dài nói: “Sau khi đại chiến kết thúc, quân Trịnh gia bị phân tán đến các quân doanh.”
Tạ Tri Phi nặng nề nói tiếp: “Cho nên, hắn sống chết chỉ chịu mang năm ngàn tinh binh, thêm một người cũng không mang.”
Lý Bất Ngôn: “Còn điều thứ ba không?”
“Còn.”
Lồ ng ngực Tạ Tri Phi phập phồng.
“Con người chung quy đều phải chết, nhưng chết như thế nào, từ nhỏ hắn học đao pháp Trịnh gia, đao pháp Trịnh gia là đao pháp giết địch, nơi thuộc về chỉ có ở trên chiến trường.
Cả đời Trịnh Ngọc, trên không làm thất vọng quốc gia, dưới không làm thất vọng bạn bè, duy chỉ có lỗi với người thân ở Trịnh gia, có lỗi với chính hắn.
Trịnh gia diệt môn, làm cho hắn không có ý niệm sống sót. Nghiêm Như Hiền đến, ngăn chặn ý niệm muốn sống của hắn.
Nếu đều đã chết, vì sao không tự chọn kết cục cho mình?
Trường đao ra khỏi vỏ, uống hết máu địch, lấy cái chết kết thúc trăm ngàn ân oán, cũng nói cho vị trên long ỷ kia…”
Giọng nói Tạ Tri Phi lập tức nghẹn ngào.
“Trịnh Ngọc quả thực đã phản bội quân vương của hắn, nhưng hắn cũng dùng cái mạng này, dùng trận thắng này báo đáp ân tri ngộ của quân vương, hắn đã trả hết, trả hết rồi.”
Hắn hơi rũ mắt xuống: “Tạ đại nhân, mấy điều này ngươi đã nhớ hết chưa?”
Trên gương mặt trắng hơn quỷ của Tạ Đạo Chi dần ửng đỏ, cuối cùng cả khuôn mặt đều đỏ bừng, mồ hôi lạnh chảy xuống theo búi tóc.
Tạ Tri Phi nhìn hắn, trong mắt đau đớn không nói nên lời.
“Phụ thân.” Hắn cúi đầu gọi hắn: “So với Trịnh lão tướng quân, ngươi hoàn toàn là một ngụy quân tử.”
Một chữ cuối cùng rơi xuống, thân hình cao lớn của Tạ Tri Phi cũng ngã xuống.
“Tạ Thừa Vũ?”
Yến Tam Hợp nắm chặt mười ngón tay hắn, ôm chặt lấy hắn.
“Người đâu, người đâu.” Bùi Tiếu sợ tới tái mặt: “Mau đi mời thái y.”
Một bóng người xông đến nhanh nhất, đỡ Tạ Tri Phi từ trong tay Yến Tam Hợp.
“Tiểu Bùi gia, không kịp nữa, ta đưa Tam gia đến Bùi gia trước.”
Bùi Tiếu vừa thấy là Chu Thanh, càng nóng nảy: “Ngươi thả hắn xuống cho ta…”
“Mạng Tam gia quan trọng hơn.”
Chu Thanh bỏ lại một câu, sau đó chạy thật nhanh.
Bùi Tiếu giậm chân: “Yến Tam Hợp, đi theo ta, ngươi nhanh lên.”
Yến Tam Hợp đứng không nhúc nhích, không phải không lo lắng Tạ Tri Phi, trong khoảnh khắc hắn ngã xuống, tim nàng cũng không đập nữa.
Nàng vẫn còn chút hi vọng, chỉ cần có Tiểu Bùi gia ở đây, Tạ Tri Phi tuyệt đối không xảy ra chuyện gì.
“Tạ Đạo Chi, Tam gia còn hỏi ít một chuyện.”
Tạ Đạo Chi căn bản không nghe thấy Yến Tam Hợp nói, giờ phút này, trong đầu hắn chỉ còn một câu của lão tam.
“Phụ thân, ngươi là một tên ngụy quân tử.”
Ngụy quân tử?
Trên triều đường, như đi dây thép. Quyền lực điên cuồng, như đi trên băng mỏng, hắn chỉ là… chỉ là vì giang sơn xã tắc thôi mà.
Yến Tam Hợp thấy vẻ mặt mờ mịt của hắn, hồn không biết đã ở nơi nào, vươn ngón tay, điểm lên trán hắn.
Một sự lạnh lẽo thấm xuống.
Tạ Đạo Chi giật mình hoàn hồn.
“Tạ Đạo Chi, sau khi Tam gia bắt được Nghiêm Hỉ, người của ngươi đã mai phục ở bên ngoài phòng, lúc ấy ta và Thái Tôn còn chưa chạy tới, chỉ có Tam gia và Đinh Nhất trông coi Nghiêm Hỉ.”
Yến Tam Hợp: “Tại sao ngươi không nhân lúc đó giết hắn, lại để hắn nói ra sự thật?”
Tạ Đạo Chi nuốt nước miếng: “Ta cho rằng đổ chuyện đó lên đầu tiên đế thì chiến mã sẽ hồi phục, nào nghĩ…”
“Nào nghĩ chiến mã không khỏe lại, ngươi luống cuống, sau mấy hồi suy nghĩ chỉ có thể để Nghiêm Hỉ nói thật, nhưng ngươi lại sợ hắn khai ra mình, bèn giết người đi.”
“Yến cô nương…” Mắt Tạ Đạo Chi đỏ lên: “Ta thật sự vì giang sơn xã tắc mà!”
Yến Tam Hợp cười gằn.
Giang sơn xã tắc?
Ta nhổ vào!