Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 875
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 875 - Có Gì Sai?
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 875: Có Gì Sai?
“Phải!”
Tạ Đạo Chi nheo mắt lại, giống như lại trở về mười năm trước.
Nhưng ta chờ mãi không thấy hắn về, người này biến mất như không khí, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Đó là bị ám vệ Trương Thiên Hành gi ết chết.
Người này giống như cái bóng của Yến Tam Hợp, thời thời khắc khắc đi theo bên cạnh nàng, bảo vệ nàng, thần đến giết thần, Phật đến giết Phật.
Khóe mắt Yến Tam Hợp dần nóng lên.
Tám năm nàng bình an lớn lên, có bao nhiêu người âm thầm quan tâm đ ến nàng, lo lắng cho nàng, giết người vì nàng.
Mà nàng, không chỉ chưa từng nhìn thấy bọn họ, thậm chí còn không biết sự tồn tại của bọn họ.
Lúc này, Tạ Tri Phi đã lâu không mở miệng, bỗng nhiên nói: “Yến Tam Hợp, đừng xuất thần, hỏi tiếp đi.”
Yến Tam Hợp ngẩn ra, sau khi nhìn Tạ Tri Phi cảm kích, thì lập tức hỏi: “Người ngươi phái đi, có lẽ nhân cơ hội chạy trốn rồi?”
Tạ Đạo Chi chỉ vào Chu Thanh, cười gằn: “Ngươi hỏi hắn xem, không có sự cho phép của ta, hắn có thể hay không trốn?”
Chu Thanh không đợi Yến Tam Hợp hỏi, đã trả lời hai chữ “Sẽ không”, nói xong, hắn vội liếc Tam gia một cái, lại cúi đầu xuống.
Yến Tam Hợp: “Người của ngươi có đi không có về, chứng minh điều gì?”
Tạ Đạo Chi: “Trong Viện Hải Đường không chỉ cất giấu bí mật, còn bí mật bảo vệ người.”
Thật thông minh!
Khó trách hắn không có bất kỳ bối cảnh nào, cũng có thể dựa vào chính mình từng bước lên làm được đại thần nội các, tổ phụ Yến Hành nhìn người thật sự là quá chuẩn.
Yến Tam Hợp: “Đây chỉ là suy đoán của ngươi, ta vẫn là câu nói kia, ngươi không có chứng cứ xác thực.”
“Cho nên, ta kéo từ Viện Hải Đường về chỗ Trịnh Ngọc.”
“Trịnh Ngọc có vấn đề gì?”
“Vấn đề của Trịnh Ngọc là, nếu suy đoán của ta là thật, thì vậy tại sao hắn phải làm như vậy?”
Tạ Đạo Chi nói xong, giống như cảm nhận được gì, Yến Tam hợp nghiêng đầu đối diện với đen kịt của Tạ Tri Phi.
Đúng vậy.
Điểm này, cũng là điểm họ muốn biết, nhưng chẳng thế tra được.
Yến Tam Hợp hít sâu một hơi: “Ngươi tra được cái gì?”
Tạ Đạo Chi: “Ta điều tra ra lúc Trịnh Ngọc còn trẻ, từng nhận ân huệ của một người.”
Yến Tam Hợp: “Ai?”
Tạ Đạo Chi: “Đích mẫu Hiếu Nhân hoàng hậu của phế Thái tử.”
Hoàng hậu Hiếu Nhân?
Nữ nhân Nguyên Phong Đế kính trọng nhất.
Nguyên Phong Đế đau lòng muốn chết vì nàng qua đời, thậm chí còn bãi triều ba ngày.
Yến Tam Hợp: “Ân huệ gì?”
“Thê tử Trịnh Ngọc sinh đứa con đầu lòng thì bị khó sinh, lúc ấy Trịnh Ngọc còn là một tiểu binh trưởng tầm thường trong Thần Cơ doanh, lại mời thánh thủ phụ khoa Úc Ái đến đỡ đẻ.”
Tạ Đạo Chi nhìn qua: “Tiểu Bùi gia hẳn cũng biết Úc Ái là ai?”
Thừa lời, tiểu gia ta đương nhiên là biết.
Bùi Tiếu giải thích với Yến Tam Hợp.
“Úc Ái được xưng quỷ kiến sầu, giỏi nhất là cướp người từ chỗ Diêm Vương, nghe nói Hiếu Nhân hoàng hậu khi sinh Thái tử cũng khó sinh, là Úc Ái cướp hai nương con họ từ quỷ môn quan về.
Hắn đã cứu vô số sản phụ và trẻ sơ sinh, nhưng con của mình lại không giữ được, đưa nào cũng chết sớm, cho nên chưa đến bốn mươi đã từ chức ở Thái y viện.
Quan hệ giữa hắn và Hiếu Nhân hoàng hậu rất tốt, tiên Thái tử là đứa con cuối cùng hắn đỡ đẻ, sau này tuy đã quy ẩn núi rừng, nhưng hàng năm vào sinh nhật Hiếu Nhân hoàng hậu, hắn đều hồi kinh bắt mạch cho hoàng hậu.”
Yến Tam Hợp: “Còn sống không?”
“Chết sắp tám trăm năm rồi.” Bùi Tiếu kích động: “Tính toán thời gian, Úc Ái đỡ đẻ cho lão đại Trịnh gia là sau khi quy ẩn, có thể mời được hắn, thật đúng là chỉ có Hiếu Nhân hoàng hậu.”
Yến Tam Hợp: “Vì sao nói như vậy?”
“Nghe cha ta nói, người này tính tình rất kiêu ngạo, ai không tuân theo lời dặn của hắn thì hắn vung tay áo, phủi mông rời đi, cũng không quan tâm bệnh nhân sống hay chết.
Bùi Tiếu: “Bị người tố cáo đến chỗ Nguyên Phong đế, Nguyên Phong đế nhiều lần muốn giết hắn, là Hiếu Nhân hoàng hậu ở bên khuyên nhủ, mới bảo vệ được mạng của hắn, cho nên hắn chỉ nghe theo Hiếu Nhân hoàng hậu.”
Bùi Tiếu nhìn sắc mặt Yến Tam Hợp, lại tiếp một câu: “Nói cách khác, Trịnh Ngọc muốn mời hắn, phải nhờ Hiếu Nhân hoàng hậu.”
Yến Tam Hợp nghe xong, cả người đứng ngây ra.
Trong chuyện Trịnh Ngọc nhận nuôi nàng, nàng vẫn mãi không rõ hai điểm:
Một là vì sao Thái tử phi Lương thị lại đưa đứa bé đến Trịnh gia?
Hai là vì sao Trịnh Ngọc thà hy sinh cháu gái ruột của mình, tủi thân con ruột của mình, cũng muốn bảo vệ nàng bình an cả đời?
Bây giờ, chân tướng cuối cùng đã có được.
Thê tử Trịnh Ngọc khó sinh, mắt thấy sắp một xác hai mạng, Úc Ái vươn tay giúp đỡ.
Sau lưng Úc Ái là Hiếu Nhân hoàng hậu.
Như thế cũng có thể giải thích, vì sao Trịnh Ngọc không có dòng dõi bối cảnh, cuối cùng lại được phong Đại tướng quân.
Ngoại trừ năng lực xuất chúng của hắn, thì sau lưng hắn hẳn là có một bàn tay ngầm của Hiếu Nhân hoàng hậu, từng bước thúc đẩy hắn đi về phía trước, lại đi về phía trước.
Lúc này, trong đầu Yến Tam Hợp lại nghĩ tới một chuyện khác liên quan đến Hiếu Nhân hoàng hậu.
Khi điều tra tâm ma của Chu Toàn Cửu, Chu Toàn Cửu lập bẫy xử lý hai vị huynh trưởng, tiếp nhận gia nghiệp Chu gia từ trong tay phụ thân Chu Lục Hào, Chu Lục Hào cố ý dặn dò, muốn Chu Toàn Cửu làm phụ tá Thái tử.
Chu Lục Hào dặn con trái như thế, là vì hắn cũng nhận ân huệ của Hiếu Nhân hoàng hậu.
Bởi vậy có thể thấy được, Hiếu Nhân hoàng hậu hẳn là đã nhận ra gì đó.
Hoặc là… nhận ra cá tính Thái tử quá ôn lương, nhân từ.
Hoặc là… nhận ra dã tâm bừng bừng của Triệu vương.
Hoặc là… Nàng thầm phòng bị người bên gối Nguyên Phong Đế.
Cho nên, Hiếu Nhân hoàng hậu đã chôn xuống hai quân cờ ngầm hết sức quan trong trên con đường đăng vị của con trai: Một là Chu gia; Một là Trịnh gia.
Chu Lục Hào trung thành, nhưng hắn nhờ không đúng người, con trai Chu Toàn Cửu của hắn không chỉ không phụ tá Thái tử, lại còn âm thầm hãm hại Thái tử.
Mà Trịnh Ngọc thì lại coi một lời hứa đáng giá ngàn vàng, dùng tính mạng cả nhà Trịnh gia và hắn để báo đáp ân tình của Hiếu Nhân hoàng hậu năm đó.
Tổ mẫu à!
Yến Tam Hợp thầm gọi, không khỏi bi thương.
Người đã tính hết mọi thứ, chỉ bỏ sót một thứ… đó là lòng người.
Thế gian này có ngàn vạn người, ngàn vạn trái tim.
Có người có trái tim màu đỏ, có người lại đen.
Có người trung thành, có người gian dối.
Có người hướng thiện, có người ác ôn.
Vây Tạ Đạo Chi trước mắt này thì sao?
Hắn rốt cuộc trung, hay là gian?
Là thiện, hay ác?
Yến Tam Hợp lẳng lặng nhìn Tạ Đạo Chi, trái tim chợt tỉnh táo.
“Cho nên, ngươi chỉ dựa vào ba điểm này, kết luận Trịnh Ngọc chứa chấp đứa con mồ côi của tiên Thái tử, tố cáo với hoàng đế?”
“Đúng vậy.”
Tạ Đạo Chi ngẩng đầu, chính nghĩa lẫm liệt.
“Một tiếng trẻ con khóc nỉ non kia, đủ để chứng minh tiên Thái tử có một đứa con còn sống trên đời; ngày đứa trẻ ra đời cực kỳ gần với cặp song sinh Trịnh gia; Trịnh Ngọc lợi dụng đôi song sinh này, chứa chấp đứa con mồ côi của tiên Thái tử, vì che giấu tai mắt người khác, nên đến năm tám tuổi cũng không cho cặp song sinh này thấy ánh mặt trời, bên cạnh còn có cao thủ bảo vệ.
Mà Trịnh Ngọc làm như vậy, là vì muốn báo ân tình của Hiếu Nhân hoàng hậu.”
Hắn dừng lại, trong mắt lại sáng lên.
“Yến cô nương, chuyện này tiền căn hậu quả đã rất rõ ràng, Trịnh Ngọc chứa chấp con của tiên Thái tử, là đại nghịch bất đạo, là loạn thần tặc tử, ta tố giác với hoàng đế thì có gì sai?”