Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 872
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 872 - Truyền tin
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổ
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 872: Truyền tin
Sự yên tĩnh trong thư phòng, đám người Tạ Tri Phi đã quá quen thuộc.
Yến Tam Hợp ép hỏi mỗi người, trước khi mở miệng đều có thời gian dài im lặng, điều này cũng có nghĩa là chuyện bọn họ muốn nói tiếp theo, cũng không phải là chuyện nhỏ.
Không ai dám thúc giục, đều lẳng lặng chờ đợi.
Tựa như chỉ đợi trong một khoảnh khắc, lại tựa như đã thật lâu, Tạ Đạo Chi nặng nề mở miệng.
“Ta và Nghiêm Hỉ không có quan hệ gì, trước khi bức tường Trịnh gia sụp đổ, ta chưa từng gặp hắn. Ta là nghe được hắn từ Chu Thanh mới…”
“Mới cái gì?” Yến Tam Hợp truy vấn.
Tạ Đạo Chi ho khan: “Mới động vào hắn.”
Lời nói hàm hồ, Yến Tam Hợp lại phải hỏi cho rõ ràng: “Cái gì gọi là động vào hắn?”
Tạ Đạo Chi: “Tìm mọi cách liên lạc với hắn.”
Yến Tam Hợp: “Sau đó thì sao?”
Tạ Đạo Chi: “Bỏ ra một số tiền lớn mua chuộc hắn, bắt hắn nói dối.”
Yến Tam Hợp: “Ngươi bảo hắn nói dối có mục đích gì?”
Tạ Đạo Chi im lặng: “Ta sợ sẽ điều tra lên đầu ta.”
Giọng nói của hắn rất thấp, nhưng đủ để cho mỗi người trong phòng tim đập như sấm, nhất là Tạ Tri Phi.
Hắn đi vào thư phòng trước, trong lòng đã có chuẩn bị, vì thế còn sớm uống vào một viên thuốc, nào biết nghe được những lời này thời điểm, tim hắn vẫn suýt nhảy ra ngoài.
Sợ hãi;
Tra được;
Lên đầu;
Điều này có nghĩa là…
“Tạ Đạo Chi.” Yến Tam Hợp hỏi ra nghi ngờ trong lòng Tạ Tri Phi: “Ngươi đã làm cái gì, mà sợ điều tra đến trên đầu ngươi?”
Mặt Tạ Đạo Chi đột nhiên tái đi, một lúc lâu, mới nặn ra từng chữ: “Là truyền tin tức thảm án Trịnh gia đến chỗ Bắc Địa của lão tướng quân.”
“Ngươi nói cái gì?” Hô hấp Yến Tam Hợp chợt dừng lại.
Tạ Đạo Chi: “Ta một mình đưa tin tức Trịnh gia đến chiến trường.”
Yến Tam Hợp: “Là trước khi giám quân đến, hay là sau khi giám quân đến?”
Tạ Đạo Chi: “Trước khi giám quân đến.”
Trước khi giám sát đến?
Như vậy cũng có nghĩa là Trịnh lão tướng quân đã sớm biết thảm án Trịnh gia cách xa ngàn dặm.
Hèn gì Bộ Lục nói khoảng thời gian đó Trịnh lão tướng quân rất kỳ lạ, thoáng cái đã già đi rất nhiều, thì ra… thì ra ông ấy đã sớm biết.
Yến Tam Hợp theo bản năng nhìn về phía Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi không giống như thường ngày, đối diện với nàng, không nhìn đi chỗ khác mà như linh hồn rời khỏi thể xác.
Yến Tam Hợp thầm lo lắng, rồi lại rất trấn định tiếp tục hỏi: “Tạ Đạo Chi, vì sao ngươi lại làm thế?”
“Bởi vì…” Tạ Đạo Chi lấy tay xoa trán: “…”
“…Bởi vì ta muốn lão tướng quân đánh bại trận.”
Tạ Tri Phi đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cha ruột mình.
Những người còn lại cũng bị câu nói này làm cho nổi da gà.
Hán vương và lão tướng quân xuất chinh, từ trên xuống dưới Hoa quốc, đến đứa bé ba tuối cũng mong đại quân đánh thắng trận.
Thế nhưng Tạ Đạo Chi…
Hắn lại muốn lão tướng quân bại trận?
“Vì sao?” Yến Tam Hợp ép hỏi.
Tạ Đạo Chi thở dài: “Bởi vì Thái tử lúc đó.”
“Thái tử lúc đó, cũng là tân đế hiện tại.”
Yến Tam Hợp nghĩ đến bối cảnh Trịnh lão tướng quân xuất chinh, trong nháy mắt đã hiểu được.
Lúc ấy Tống Tri Duật bị đánh bại ở phía bắc,, mười vạn đại quân chỉ còn lại có hai vạn, thiên tử nổi trận lôi đình.
Tống Tri Duật là do Thái tử tiến cử, lần này đến Thái tử cũng bị Hoàng đế ghét bỏ.
Hơn nữa Thái tử thân hình mập mạp, chân lại què, Hoàng đế đã không vừa mắt hắn từ lâu, vì vậy đã có tâm muốn đổi trữ quân, vị trí Thái tử tràn ngập nguy cơ.
Đúng lúc này, Hán vương vì đoạt vị, lĩnh binh xuất chinh, còn trăm phương ngàn kế kéo Trịnh lão tướng quân theo.
Lão tướng quân lĩnh binh đánh giặc giỏi giang, quân Trịnh gia kỷ luật nghiêm minh, trên dưới một lòng, sắc bén không thể đỡ, khả năng đánh thắng trận rất lớn.
Chỉ cần trận này đánh thắng, Hoàng đế sẽ có lý do phế Thái tử, danh chính ngôn thuận lập Hán vương làm Thái tử.
Sắc mặt Yến Tam Hợp phức tạp nhìn Tạ Đạo Chi: “Cho nên, ngươi đã sớm là người của đảng Thái tử?”
“Yến cô nương, ta không phải người của đảng Thái tử, ta chỉ đọc sách thánh hiền vài năm.”
Trong mắt Tạ Đạo Chi lóe ra hai luồng sáng.
“Từ xưa đến nay, lớn nhỏ có thứ tự, đích thứ khác biệt, Thái tử mặc dù bình thường không có gì, nhưng vẫn là trưởng là đích, còn thư đạt lễ, lễ hiền hạ sĩ, theo lý nên kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Nhưng Hán Vương người này, mị thượng lấn hạ, lòng lang dạ sói, hắn nếu thượng vị, thiên hạ này chẳng phải sẽ loạn sao?”
Yến Tam Hợp lạnh lùng nói: “Cho nên ngươi không để ý luật pháp triều đình, lén đưa tin tức cho lão tướng quân, có ý nhiễu loạn quân tâm, để Hoa quốc đại quân bại trận mà về?”
Câu hỏi này rất sắc bén.
Luật lệ Hoa quốc, phàm là người nhiễu loạn lòng quân, tru diệt tam tộc.
Tại sao lại xử nặng như vậy?
Bởi vì một hồi chiến tranh, có liên quan đến gia quốc thiên hạ, liên quan đến lê dân bách tính, hơi không cẩn thận, sẽ nước mất nhà tan.
Mà chuyện trên chiến trường, thay đổi trong nháy mắt, đừng nói tâm trạng chủ tướng bất ổn, hướng gió chỉ cần thay đổi một chút thôi đã có thể quyết định thắng bại rồi.
Đến Vĩnh Hòa đế lo cho giang sơn Triệu gia của hắn, khi đối mặt với sự phản bội của Trịnh Ngọc, không thể không lui về phía sau một bước, hạ khẩu lệnh nghiêm khắc với đội ngũ giám quân, hơn nữa lệnh cho Nghiêm Như Hiền chờ đại quân đánh thắng trận, rồi mới giết Trịnh Ngọc.
Mà Tạ Đạo Chi vì giữ địa vị của Thái tử, lại dám âm thầm đưa tin tức Trịnh gia đến chiến trường?
Lá gan này, thật sự là lớn đến tận trời rồi.
Tạ Đạo Chi cắn môi nói: “Yến cô nương, ta đây cũng là bất đắc dĩ.”
“Hay cho một câu bất đắc dĩ.” Yến Tam Hợp tức giận đến run người: “Thế mạng của các tướng sĩ bảo vệ quốc gia, đều không quan trọng bằng tiền đồ của Thái tử ư?”
“Yến cô nương!” Tạ Đạo Chi kêu to: “Thiên hạ to lớn, chỗ nào chẳng là đất của vua, tướng sĩ người dân đều là thần của vua. Thái tử tràn ngập nguy cơ, chẳng khác nào thiên hạ tràn ngập nguy cơ, ta vì an nguy của thiên hạ thì có gì sai?”
Hắn lại nói có gì sai?
Yến Tam Hợp dùng sức cắn lưỡi, dùng sự đau đớn cắt đứt phẫn nộ, ép mình tỉnh táo lại.
“Cho nên, ngươi bảo Nghiêm Hỉ nói dối, là bởi vì ngươi sợ.”
Tạ Đạo Chi thở dài thật sâu.
“Lúc cấp bách dùng kế cấp bách, Yến cô nương, nguy cơ đã giải, ta tất nhiên cũng muốn suy nghĩ cho Tạ gia, suy nghĩ cho con cháu Tạ gia.”
Yến Tam Hợp đỏ mắt: “Như vậy, ngươi bảo Nghiêm Hỉ nói dối cái gì?”
Sắc mặt Tạ Đạo Chi càng khó coi, im lặng nửa ngày mới mở miệng nói: “Ta bảo hắn sửa lại khẩu dụ của hoàng đế, nói trước khi đại chiến Nghiêm Như Hiền đã nói cho lão tướng quân tin dữ Trịnh gia và ép chết hắn.”
Yến Tam Hợp: “Ngươi làm như vậy có mục đích gì?”
Tạ Đạo Chi: “Cũng là vì tự bảo vệ mình.”
Yến Tam Hợp: “Bảo vệ thế nào.”
Tạ Đạo Chi: “Như thế thì không ai nhận ra lão tướng quân chết trận là vì tin tức ta đưa, hắn mất hết tinh thần, nên mới chỉ mang năm ngàn tinh binh.”
Yến Tam Hợp chợt nhíu mày lại.
“Ngươi muốn quy cái chết của lão tướng quân lên người Hoàng đế, tự đẩy mình ra?”