Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 871
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 871 - Tự vệ
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên.
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 871: Tự vệ
“Yến cô nương.” Hoàng Kỳ đi tới, vẻ mặt khó xử: “Đầu này được chưa, gia nhà ta…”
“Chịu không nổi?”
“Vâng.”
“Vậy thì qua đó.”
Yến Tam đứng dậy, rũ mắt nhìn Tạ Tri Phi: “Đi thôi, đến thư phòng.”
Tay trái Tạ Tri Phi làm động tác hơi đ è xuống, ý bảo “Chờ đã”, sóng ngầm mãnh liệt trong lòng hắn còn chưa tiêu tan.
Yến Tam Hợp ra phòng khách trước.
Ngoài phòng khách, Chu Thanh quỳ ngoài viện, dưới ánh đèn, gương mặt hắn giống như bóng đêm, đều là nản lòng thoái chí.
Hắn đang chờ một kết cục.
Dù tốt dù xấu.
Người trong phòng như vậy, người ngoài phòng cũng như vậy, Yến Tam Hợp trong lòng đột nhiên thấy khổ sở.
Vì Tam gia.
Cũng vì Chu Thanh.
Nàng đi tới trước mặt Tạ Tri Phi, đưa tay xoa đầu hắn, giống như hắn thường xoa đầu nàng.
“Tạ Đạo Chi cứu hắn từ trong tay Diêm Vương, Tạ Đạo Chi chữa khỏi thương thế của hắn, đưa hắn đến cạnh ngươi, Tạ Đạo Chi là đại ân nhân của hắn.
Hắn đưa tin tức đưa cho Tạ Đạo Chi là sự thật.
Bí mật không tiết lộ bí mật của ta cũng là sự thật.
Ta hận hắn quay lưng với ngươi vì một cô nương, cũng kính hắn đã quay lưng với người vì một cô nương.
Tạ Thừa Vũ, căn nguyên sự tình không phải ở Chu Thanh.”
Tạ Tri Phi ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh sáng suốt, trong đôi mắt này có bao dung, có đau lòng, có lo lắng, cũng tình cảm nóng bỏng.
Phải, nguồn gốc của toàn bộ chuyện này là từ cha hắn.
Tìm ra lý do tại sao cha làm điều này quan trọng hơn là bị cuốn vào cảm xúc.
Tạ Tri Phi đứng dậy, nắm tay nàng: “Chúng ta đi, đừng để Minh Đình chờ sốt ruột.”
“Được!”
Đi ra phòng khách, tất nhiên có thể nhìn thấy người đang quỳ trong bóng đêm.
Đồng tử Tạ Tri Phi co lại, mày nhíu chặt, một lúc lâu sau, hắn lạnh lùng nói: “Đứng lên, cùng đến thư phòng nghe.”
Chu Thanh không dám tin ngẩng đầu lên.
Tạ Tri Phi kéo Yến Tam Hợp ra khỏi sân.
Chu Thanh giật mình sửng sốt hồi lâu, vội đứng dậy đi theo, đầu vẫn cúi thấp như cũ, không ai có thể nhìn được cảm xúc gì từ trên khuôn mặt của hắn.
Chỉ có chính hắn biết, nước mắt đã rơi xuống.
…
Trong thư phòng, Bùi Tiếu và Tạ Đạo Chi một người ngồi bên này, một người ngồi bên kia, đều chậm rãi uống trà.
Bùi Tiếu trong chậm rãi có sự sốt ruột khó có thể phát hiện.
Mà Tạ Đạo Chi thì chậm rì rì, thì đúng là chậm rì rì, càng là người ở địa vị cao, càng không để hỉ nộ hiện ra ngoài mặt, cho dù bị bắt hiện hình, thì vẫn ung dung như trước.
Cửa thư phòng bị đẩy ra.
Cuối cùng cũng tới.
Bùi Tiếu vội vàng đứng dậy, nháy mắt với Yến Tam Hợp: Nếu không tới, tiểu gia sẽ điên mất.
Yến Tam Hợp dẫn đầu đi tới áp chế: Ổn định.
Ám chỉ với Bùi Tiếu, cũng ám chỉ với chính nàng.
Yến Tam Hợp nhớ rất rõ, lần đầu tiên mình vào kinh đối đầu với Tạ Đạo Chi, hai người cũng so chiêu vài lần.
Nếu như nàng không ỷ vào tấm thiệp hợp hôn kia, thì căn bản không phải là đối thủ của người trước mắt này, người này tâm cơ thủ đoạn, mọi thứ đều không thiếu.
“Bất Ngôn, pha trà nóng đi.”
“Vâng!”
“Tạ Thừa Vũ, ngươi ngồi đây.” Tạ Tri Phi nhìn theo ngón tay nàng, thấy là cái ghế kia đối diện cha.
Hắn lập tức hiểu dụng ý sắp xếp của Yến Tam Hợp, là hy vọng phụ thân nể tình hắn, có thể ăn ngay nói thật.
Lý Bất Ngôn không chỉ pha trà nóng, mà còn giống như ảo thuật bưng hai chậu băng đi vào, đặt ở hai góc hướng nam.
Thư phòng nhỏ, hơi nóng của mọi người thở ra, nhiệt độ từ từ tăng cao.
Yến Tam Hợp thì phải nhiệt độ thấp đầu óc mới bình tĩnh được.
Đối mặt với Tạ Đạo Chi, Lý Bất Ngôn biết rõ, nàng cần phải bình tĩnh như vậy.
Ngươi cuối cùng đi tới là Chu Thanh, hắn vội nhìn Tạ Đạo Chi, khẽ đóng cửa lại.
Tạ Đạo Chi lập tức thấy lúng tung: “Yến cô nương, bảo hạ nhân…”
“Nếu ta không coi họ là người nhà thì ngươi sẽ không nhận được nhiều tin tức như vậy từ Chu Thanh.”
Yến Tam Hợp bình tĩnh: “Bọn họ, đều là đồng đội đồng sinh cộng tử với ta.”
Lời này là có ý ở ngoài lời.
Ý ở ngoài lời Tạ Đạo Chi ngươi, dùng con gái của mình làm mồi nhử, ép Chu Thanh trung thành nói ra hành tung của Tam gia, là chuyện vô sỉ cỡ nào.
Tạ Đạo Chi nghe hiểu được, nhưng chỉ cười hờ hững.
“Yến cô nương, hắn chẳng lẽ không có nói với ngươi, mạng của hắn là ta cho, truy rõ nguồn gốc, ta mới là chủ tử thực sự của hắn.”
Lời này giống hệt Yến Tam Hợp, từng chữ như kim đâm vào trong lòng Tạ Tri Phi, hắn thốt ra: “Nghiêm Hỉ có phải do cha giết không?”
Tạ Đạo Chi nhìn con trai mình, không trả lời.
Cảm xúc trong mặt Tạ Tri Phi dâng lên, không thể nhịn được nữa mà kêu lên: “Cha, Nghiêm Hỉ có phải cha giết không, cha nói thật cho con đi!”
Tạ Đạo Chi vẫn im lặng như trước.
Sắc mặt Tạ Tri Phi trầm xuống, tim cũng chùng xuống.
Yến Tam Hợp mở miệng nói trước khi hắn sắp nổi giận.
“Chuyện đến nước này, tốt nhất là hãy nói ra, ta phụng mệnh Thái tử điều tra vụ án Trịnh gia, có một số việc không giấu được lâu.”
Hai chữ Thái tử đ è xuống, cả người Tạ Đạo Chi run lên.
“Từ trên xuống dưới Tạ gia ngươi có nhiều người như vậy, đại gia, tam gia đều tiền đồ rực rỡ, đừng để cuối cùng đều bị hủy ở trong tay người làm cha như ngươi.”
Yến Tam Hợp ăn miếng trả miếng, trực tiếp đánh vào điểm yếu của Tạ Đạo Chi.
Điểm yếu này đủ trí mạng, cho dù là cáo già cũng không chống đỡ được.
Tạ Đạo Chi nhắm mắt lại: “Là ta giết.”
Dù trong lòng Tạ Tri Phi đã dự đoán, nhưng vẫn bị mấy chữ này làm kinh hãi.
Yến Tam Hợp bình tĩnh hỏi: “Ngươi giết hắn như thế nào?”
Tạ Đạo Chi: “Dùng tên, một mũi tên xuyên tim.”
Yến Tam Hợp: “Phái ai giết?”
Tạ Đạo Chi: “Nếu ta có thể bồi dưỡng ra được một Chu Thanh, thì cũng có thể bồi dưỡng ra hai ngươi ba người, đường đường là đại thần nội các, cũng sẽ nuôi lên một hai tử sĩ chứ.”
Lý Bất Ngôn đột nhiên chen vào: “Tử sĩ có giỏi giang hơn nữa, cũng sẽ không giỏi giang hơn cận vệ Thái tử, người của ngươi là như thế nào…”
“Trước khi các ngươi đến, người của ta đã ẩn núp trong bóng tối, một kích kia vì ôm cây đợi thỏ.”
Lý Bất Ngôn khẽ há miệng, nhìn Yến Tam Hợp, sau đó khẽ gật đầu.
Mặc dù nàng gật đầu với Yến Tam Hợp, nhưng tất cả mọi người trong phòng đều nhìn thấy, Tạ Tri Phi vốn còn có một tia hy vọng, bây giờ hoàn toàn tan biến.
Thật sự là ông!
Tạ Tri Phi hít một hơi: “Cha, tại sao cha muốn giết hắn?”
Tạ Đạo Chi nhìn tiểu nhi tử, trong mắt lộ ra khổ sở: “Vì tự vệ.”
Như vậy…
Yến Tam Hợp bình tĩnh nhìn thẳng hắn: “Là ngươi bảo hắn nói dối?”
Tạ Đạo Chi lần nữa nhắm mắt lại, đáp: “Phải!”
Sau khi hắn nói “phải”, máu của mọi người trong phòng đều sôi trào.
Không đúng, không phải sôi trào, mà giống như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt cái chết của lão tướng quân và người trước mắt này.
Yến Tam Hợp thậm chí gấp gáp nói: “Tại sao ngươi lại bắt hắn nói dối? Ngươi và Nghiêm Hỉ có quan hệ gì? Cái chết của lão tướng quân, có quan hệ gì với ngươi???”