Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 868
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 868 - Chu Thanh 2
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 868: Chu Thanh 2
Ngày đó Lưu tri phủ mừng thọ, hắn theo Lưu thiếu gia về nhà tổ Lưu gia chúc thọ.
Tiệc mừng thọ có rất nhiều khách khứa tới, trên tiệc có một con dê nướng nguyên con, bên cạnh đặt dao cắt thịt dê.
Chu Thanh vừa nhìn con dao, đã biết đây là cơ hội duy nhất của hắn.
Hắn làm bộ cắt thịt dê cho Lưu thiếu gia, rồi cầm đao đặt ngang cổ hắn.
Hắn tính toán rất tốt, bắt cóc Lưu thiếu gia, đòi Lưu gia một con ngựa, chỉ cần lên ngựa thì sẽ không có ai đuổi kịp.
Hết thảy đều rất thuận lợi, chỉ khi một chân hắn sắp bước ra ngưỡng cửa, phía sau một mũi tên bắn về phía hắn.
Hắn né tránh mũi tên kia đồng thời cũng buông Lưu thiếu gia ra, nhóm hộ viện đồng loạt xông lên, tay đấm chân đá, hắn ôm lấy đầu đau đớn ngất đi.
Tỉnh lại, người đang ở trong đại lao, tay chân đều bị dây xích khóa lại, máu trên người đã đọng lại, xương bắp chân trái hình như đã gãy, đau đến mức hắn thấy bồn chồn.
Chu Thanh đột nhiên tỉnh ngộ, thực ra chết trong nước lũ như phụ mẫu cũng tốt, tuy không tìm được thi thể nhưng ít nhất không chịu khổ.
Hắn muốn chết.
Căn cứ vào tình hình hiện tại, dường như chỉ còn con đường cắn lưỡi tự sát.
Ngay khi hắn hạ quyết tâm, chuẩn bị cắn thì cửa phòng giam mở ra, có một người đi vào, ngồi xổm xuống trước mặt hắn.
Lông mi của hắn bị máu đọng lại, không mở ra được, mơ hồ nhìn thấy bóng người, hình như là làm quan, vóc dáng còn rất cao.
“Ta có một đứa con trai, nó từ nhỏ đã không khỏe, ta muốn tìm cho nó một tên sai vặt bảo vệ bên cạnh nó, nếu ngươi chịu, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài.”
Còn có chuyện tốt như vậy ư?
Chu Thanh ra sức mở mắt.
Quả thực là một vị quan, đôi mắt rất lạnh lẽo.
“Đương nhiên, ta cũng có một điều kiện, ngươi phải bảo vệ con ta cả đời, bán mạng cả đời cho nó.”
Về sau hắn mới biết được, ngày đó trong tân khách của Lưu gia có một vị quan từ kinh thành tới, là Tạ Đạo Chi.
Tạ Đạo Chi nhìn trúng hắn, là bởi vì lúc hắn bắt cóc Lưu thiếu gia, trong mắt lộ ra vẻ liều lĩnh như muốn đập nồi dìm thuyền.
Hắn nói, một đứa bé có dáng vẻ như thế, nó có thể nhẫn, cũng có thể ác hơn bất cứ ai, người như vậy mới có thể che chở cho tam nhi của hắn.
Cứ như vậy, hắn ký tử khế, đưa vào Tạ gia dưỡng thương.
Không chỉ có xương bắp chân trái bị gãy, xương sườn cũng gãy ba cái, toàn thân không có chỗ nào lành lặn, lang trung đến giúp hắn trị thương cũng liên tục lắc đầu cảm thán.
Bị thương đến thế vẫn có thể sống sót.
Chỗ hắn ở góc tây bắc Tạ phủ, bởi vì bị thương quá nặng, nên tạm thời ở một mình một gian, một ngày ba bữa đều có nha hoàn đưa đến trước giường.
Dưỡng thương trên giường một tháng, hắn mới có thể chống gậy xuống đất đi lại. Lúc chân giẫm xuốn mặt đất, Chu Thanh mới chân thật cảm nhận được, đây không phải nằm mơ, hắn thật sự đã gặp quý nhân.
Cha nói đúng, chịu hết khổ rồi sẽ đến ngọt.
Như vậy việc tiếp theo hắn phải làm, là mau dưỡng tốt vết thương, sớm ngày đứng vững để đi theo chủ tử mới.
Lúc này, Tạ tổng quản đi vào sân, thông báo hắn dưỡng thương thêm nửa tháng, thì dọn đến trang thượng, còn nói đã mời được sư phụ.
Nửa tháng đúng hạn tới, hắn được đưa đến trang thượng, bắt đầu luyện võ với sư phụ.
Cùng luyện với hắn có bảy tám đứa bé.
Hắn không phải người có thiên phú nhất, nhưng là người cố gắng nhất, sáng dậy sớm hơn người khác, tối người khác ngủ rồi hắn lại lén lút đi luyện tiếp.
Giống như ở gánh xiếc, nguời có thể di chuyện vại nước chỉ có vài người, nhưng người thực sự đủ tư cách lên sân khấu biểu diễn, chỉ có một.
Như vậy…
Nếu muốn thực sự đứng ở bên cạnh chủ tử mới, cũng chỉ có một.
Hắn phải làm được.
Sáng sớm hôm đó, hắn vẫn dậy sớm luyện công như thường ngày.
Trong sương sớm, hắn nhìn thấy một bóng người nho nhỏ ngồi trên ghế trúc, một tay cầm một cái túi giấy nhỏ, một tay cầm đồ vật trong túi giấy nhỏ, vứt ra bên ngoài.
Chim sẻ trên cây đồng loạt bay xuống thức ăn trên mặt đất.
Đây là con nhà ai?
Sáng sớm đã cho chim ăn?
Rãnh rỗi lắm sao?
Hắn đến gần, là một cô bé, nhìn tầm bảy tám tuổi, cực kỳ xinh đẹp, lúc cụp mắt gương mặt dịu dàng động lòng người.
“Đây là mảnh vụn bánh hạch đào, hôm qua ta lén giấu đi, ăn vừa ngon vừa thơm.”
Chu Thanh kinh ngạc đến mức hô hấp đều dừng lại.
Hắn đi theo gánh xiếc, gặp rất nhiều người, nhưng chưa từng nghe một giọng nói hay như thế.
Giọng nói kia phải hình dung như thế nào đây?
Hắn không hình dung được, hẳn là còn hay hơn tiếng chim ca.
“Đại tiểu thư, đại tiểu thư!”
Trong sương mù, có phụ nhân chạy tới, khoác thêm áo choàng cho tiểu cô nương: “Phu nhân tỉnh rồi, đang tìm tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
“Không vội, vú giúp con đếm xem trên mặt đất có bao nhiêu con chim đi.”
“Nhiều lắm, đếm sao cho hết.”
“Trông có đẹp không?”
“Đen thùi thùi lùi à, không đẹp đẹp bằng con vẹt đầu xanh mà tiểu thư nuôi đâu.”
Nữ nhân sờ tay cô bé: “Lạnh quá, mau, chúng ta về thôi, đừng để phu nhân chờ.”
Tiểu cô nương cầm tay người phụ nữ đứng dậy, mới vừa đi được hai bước, nàng đột nhiên nhìn về phía chỗ hắn núp.
“Vú à, bên kia hình như có người.” Hắn sợ tới mức rụt đầu lại.
Nữ nhân nhìn qua: “Đại tiểu thư, làm gì có người?”
“Có người thật mà.” Cô bé giậm chân: “Mắt ta không nhìn thấy, chứ tai ta tốt lắm, ta nghe mà.”
“Nhìn lão nô này, thật đúng là có, là một bà lão trong trang đang quét rác.”
“Ta đã nói ta không nghe lầm mà.”
“Vâng, vâng.”
Nữ nhân đỡ cô bé rời đi.
Tiếng bước chân đi xa, Chu Thanh ra khỏi góc tường, đôi mắt đẹp như vậy, sao lại không nhìn thấy chứ?
…
Ngày hôm sau trời chưa sáng, cô bé kia lại đến đây, một mình ngồi trên ghế trúc, dáng vẻ rất lẻ loi.
“Hôm qua là ngươi phải không?” Nàng đột nhiên nhìn về phía hắn: “Trên người ngươi có mùi thuốc mỡ, ta có thể ngửi thấy.”
Chu Thanh không biết nên nói gì, đành im lặng.
“Ngươi tên gì?”
“…”
“Bao nhiêu tuổi?”
“…
“Nha đầu hay là tên nhóc?”
“…”
“Ngươi không nói lời nào, là chê ta mù sao?”
“…”
“Trước kia ta không mù đâu, ta thấy hết á…” Nàng nói xong, nước mắt ào ào chảy xuống: “Nhưng bây giờ ta không nhìn thấy, về sau cũng không nhìn thấy…” Nàng bật khóc
Hắn lập tức luống cuống, nhanh chân bỏ chạy.
Chạy ra rất xa, lại hơi lo lắng, quay lại nhìn, chỉ thấy một cái ghế trúc trống không, và mấy con chim sẻ tham ăn.
Vài ngày sau, hắn mới biết được, đại tiểu thư đích xuất của Tạ phủ đi theo phu nhân đến trang thượng dưỡng bệnh.
Đại tiểu thư có một cái tên rất hay là Tạ Văn Xu.
Hai chữ Văn Xu này có nghĩa là tài nữ, chỉ tiếc Tạ đại tiểu thư đột nhiên bị mù hẳn, không thể thành tài nữ được.
Nhưng sợ cái gì chứ?
Nàng có một người cha làm quan, có một nương cưng chiều, không giống hắn lẻ loi hiu quạnh, chẳng có người thân nào.
Hắn ở trang thượng bốn năm, bốn năm sau đến bên cạnh Tam gia, cùng được chọn đi, còn có Đinh Nhất.
Ngày đó, bọn họ được Tạ tổng quản dẫn vào trong viện Tam gia, vừa lúc thấy mấy nha hoàn đỡ một thiếu nữ ra khỏi phòng.
Thiếu nữ kia trắng nõn, mặt mày còn xinh đẹp hơn trước.
Lúc lướt qua vai, thiếu nữ kia ngửi mũi, đột nhiên dừng bước nhìn về phía hắn.
“Mùi này rất quen thuộc, ta đã ngửi ở đâu đó rồi.”
Tim Chu Thanh đập thình thịch.