Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 866
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 866 - Bởi vì
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 866: Bởi vì
Bùi Tiếu tay chân cứng ngắc đi tới bên cạnh Tạ Đạo Chi, nhưng mà Tạ Đạo Chi vung tay tự bước đi.
Bùi Tiếu nhìn bóng lưng hắn, trong lòng lo sợ nghĩ, chẳng lẽ Tạ Đạo Chi có liên quan đến vụ án Trịnh gia?
Lúc này, Yến Tam Hợp đi tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: “Lát nữa ngươi ở cùng Tạ Đạo Chi, ta thẩm vấn Chu Thanh trước.”
Bùi Tiếu vừa nghĩ tới phải ở chung với Tạ Đạo Chi một mình, da đầu đều tê dại, nhưng lại nghĩ, trừ hắn ra thì không ai có thể ở cùng.
“Được, ta dẫn hắn đến thư phòng.”
“Không cần hỏi trước gì cả, cứ uống trà với hắn thôi.”
Ta cũng đâu dám hỏi.
…
Sau nửa đêm chợt nổi gió, gió thổi lá cây phát ra xào xạc, nhiệt độ sau giờ ngọ tản đi hết, người nào yếu còn phải khoác thêm áo.
Nhưng Yến Tam Hợp lại rất nóng.
Lý Bất Ngôn nhìn thần sắc của nàng, đổ trà nóng pha xong đi, đổi thành một chung trà lạnh rồi ngồi xuống trong góc.
Đinh Nhất bên cạnh, nhìn chằm chằm Chu Thanh, vẻ mặt oán hận.
Cả kinh thành đều biết, bên cạnh Tam gia có hai đại kim cương, như hình với bóng, đều là người Tam gia nể trọng nhất.
Đinh Nhất biết rõ, trong lòng Tam gia, Chu Thanh có vị trí lớn hơn hắn rất nhiều.
Tam gia ban đêm nằm mơ, cũng chỉ gọi Chu Thanh.
Làm hạ nhân, phải có một chữ trung, Chu Thanh cứ ba ngày hai bữa lại bảo hắn phải biết quan sát tâm sự của Tam gia, sao đến cuối cùng, lại là hắn ăn trong móc ngoài thế?
Đang nghĩ ngợi, lại nghe Yến Tam Hợp nói.
“Ta và Lý Bất Ngôn quen biết nhau là vì tâm ma của nương nàng, nàng khăng khăng muốn đi theo ta, nói có làm tỳ nữ cũng chịu.” Ta có nói với nàng rằng: Ta chẳng thiếu tỳ nữ, ta thiếu bạn bè.
Ta còn nói với nàng, bạn bè có thể giao phía sau của nàng cho ta, nếu nàng làm được, thì đi theo ta.
Các ngươi đoán xem, Lý Bất Ngôn trả lời ta như thế nào?”
Không ai nói gì, Yến Tam Hợp lẩm bẩm.
“Nàng nói, chuyện sau này chẳng ai biết chính xác, nhưng chỉ cần ta ở với ngươi một ngày, ngươi có thể coi ta là bạn, cho dù ta phản bội chính mình, cũng sẽ không phản bội ngươi.
Chu Thanh, ngươi có biết đoạn đường từ Tạ phủ đến thư phòng kia, Tam gia đã lảo đảo mấy lần không?
Sáu lần.
Ta thật sự nhìn không nổi, chủ động đưa tay cầm lấy hắn.
Hắn lại đặt tay lên ngực mình, sau đó thấp giọng nói: Yến Tam Hợp, tim ta đập nhanh quá.
Chu Thanh nghe đến đó, không chịu nổi nữa, đi tới trước mặt Tạ Tri Phi, quỳ xuống.
Vẻ mặt Tạ Tri Phi hơi thay đổi, nhưng không mở miệng, cũng không nhìn về phía hắn, giống như người đang quỳ trước mặt là một người xa lạ.
Các giết người tàn nhẫn nhất, là Tru Tâm.
Chu Thanh có thể nhận lấy lửa giận của Tam gia, đánh chửi, cho dù đám hắn một đao hắn cũng chẳng rên một tiếng, nhưng hắn không chịu nổi Tam gia đau đớn, không nói gì với hắn.
“Yến cô nương, ngươi hỏi đi.” Yến Tam Hợp đang chờ câu này của hắn: “Ngươi bắt đầu đưa tin cho Tạ Đạo Chi từ khi nào?”
“Từ ngày đầu tiên đến bên cạnh Tam gia.”
“Trong phòng khách trở nên tĩnh mịch.”
Vẻ mặt Tạ Tri Phi không phải hơi thay đổi, mà hoàn toàn biến sắc.
Sau khi hồn phách Trịnh Hoài Tả rơi vào trên người Tạ tam gia, Chu Thanh mới đến bên cạnh hắn, chẳng lẽ Tạ Đạo Chi phát hiện linh hồn đứa con trai này đã thay đổi?
Yến Tam Hợp: “Ta có thể hiểu như vậy không, Tạ Đạo Chi bề ngoài thương đứa con trai này nhất, trên thực tế…”
Chu Thanh: “Trên thực tế là thương nhất.”
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Ban đầu lão gia chỉ có một yêu cầu, tam gia hôm nay ăn gì? Tâm trạng thế nào? Sức khỏe ra sao?”
Yến Tam Hợp: “Hắn bảo ngươi đưa mấy tin này?”
Chu Thanh: “Vâng!”
Yến Tam Hợp: “Tại sao? Bởi vì sức khỏe của hắn?”
Chu Thanh: “Vâng!”
Yến Tam Hợp: “Thay đổi từ lúc nào?”
Chu Thanh: “Sau khi Tam gia vào Ngũ thành binh mã ti làm nhiệm vụ.”
Yến Tam Hợp: “Hắn bảo ngươi đưa tin tức gì?”
Chu Thanh: “Nếu Tam gia ở thành Tứ Cửu, thì vẫn là những tin tức đó; nếu Tam gia ra khỏi thành làm nhiệm vụ, thêm một người báo bình an.”
Yến Tam Hợp: “Trừ cái đó ra, không còn gì khác?”
Chu Thanh: “Không còn gì khác.”
Yến Tam Hợp: “Tam gia giao hảo với ai, đang làm chuyện gì, hắn không hỏi sao?”
Chu Thanh: “Không hỏi.”
Yến Tam Hợp cười gằn nói: “Thật đúng là một người cha tốt!”
Chu Thanh chợt không nói gì, ngẩng đầu nhìn sắc mặt Tam gia, thấy Tam gia nhìn sắc trời nặng nề bên ngoài, như có điều suy nghĩ.
Yến Tam Hợp hỏi tiếp: “Chúng ta đi phủ Nam Ninh, đến núi Mộc Lê, Tạ Đạo Chi có biết hay không?”
Chu Thanh: “Phủ Nam Ninh biết, núi Mộc Lê ta không nói.”
Yến Tam Hợp: “Vì sao?”
Chu Thanh: “Đường lão gia là ẩn sĩ, ta nói không được.”
“Thật đúng là hiếm lạ!” Lý Bất Ngôn lạnh lẽo hừ một tiếng chen vào nói: “Ăn trong móc ngoài như ngươi vẫn có thể suy nghĩ cho Đường lão gia, đúng là có lòng thật!”
Chu Thanh lại không nói gì, cúi đầu, không nói lời nào, không giải thích.
“Cho nên…” Giọng nói Yến Tam Hợp đột nhiên trầm xuống: “Chuyện của Ngô Thư Niên, Chu Dã, Tĩnh Trần, Đường Chi Vị, lão hòa thượng Ngũ Đài Sơn, Đổng Thừa Phong… Tạ Đạo Chi hết thảy đều không biết?”
Chu Thanh: “Không biết.”
Yến Tam Hợp: “Không hỏi?”
Chu Thanh lắc đầu: “Chưa từng.”
Yến Tam Hợp nghe hắn nói xong, không khỏi liếc mắt nhìn Tạ Tri Phi.
Những nhân vật quan trọng này, hắn không hỏi, có thể thấy được thật sự chỉ là đang quan tâm sức khỏe của con trai, vậy tại sao lại nhúng tay vào vụ án Trịnh gia?
“Hắn bắt đầu thay đổi từ vụ án Trịnh gia sao?”
Chu Thanh ngẩng phắt đầu, im lặng chốc lát thì hắn gật đầu.
“Là ngày tường vây Trịnh gia đột nhiên sụp đổ đã thay đổi, ngài ấy bảo ta báo hành tung của Tam gia.”
Yến Tam Hợp: “Ngươi đồng ý rồi?”
Chu Thanh: “Lúc đầu ta không đồng ý.”
Yến Tam Hợp: “Sau đó vì sao lại đồng ý?”
Chu Thanh cắn răng, cúi đầu, không nói lời nào.
Tạ Tri Phi vẫn im lặng đột nhiên mở miệng.
“Chuyện đến nước này rồi ngươi nói đi, bệnh tình của ta không kéo dài được lâu, xin Chu gia dứt khoát giúp ta.”
Đồng tử Chu Thanh bỗng nhiên mở to, hai chữ “Chu gia”, như vô số cây kim thép đâm vào ngực của hắn, đau không thể thở nổi.
Hắn im lặng một lát, nói: “Bởi vì một người, nên ta đồng ý.”
Yến Tam Hợp truy vấn: “Ai?”
Chu Thanh cắn răng, Chu Thành phun ra ba chữ: “Đại tiểu thư.”
“Ngươi nói cái gì?” Tạ Tri Phi ngạc nhiên mở to hai mắt: “Ngươi lặp lại lần nữa đi?”
“Là bởi vì đại tiểu thư.”
Chu Thanh nói xong câu này, cúi đầu thấp xuống ngực, thắt lưng vốn thẳng tắp chợt sụp xuống, không có gì che dấu, ngữ khí vẫn nghẹn trong lòng chợt được tiết ra.
Vì một cô nương?
Yến Tam Hợp chợt hiểu.
Nàng đi tới trước mặt Chu Thanh, ngồi xổm xuống, nhìn hắn: “Ngươi thích đại tiểu thư?”
Mặt Chu Thanh lập tức đỏ lên, xấu hổ nói: “Phải.”
Yến Tam Hợp: “Tạ Đạo Chi biết?”
Chu Thanh gật đầu.
Yến Tam Hợp dẫn dắt hắn.
“Vì vậy, hắn dùng đại tiểu thư uy hiếp… hắn cũng không phải uy hiếp, mà là hứa hẹn, hứa hẹn nếu như ngươi nói hết nhất cử nhất động của Tam gia cho hắn, thì hắn sẽ gả đại tiểu thư cho ngươi?”