Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 865
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 865 - Trở về
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 865: Trở về
“Tỉnh rồi, Tam gia tỉnh rồi, Tam gia cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
Hắn mở to mắt, còn chưa thấy rõ mọi thứ trước mắt, cả ngươi đã bị người ta ôm chặt lấy.
“Con ơi, con của ta… còn làm nương lo muốn chết.”
“Nương?”
Đầu óc hắn mờ mịt.
Nương và muội muội còn đang trong lửa lớn, sống chết không rõ, bọn họ còn sống sao.
“Từ mẫu bại nhi, ngươi mau buông hắn ra.”
Phụ nhân vừa gạt lệ, vừa lưu luyến không rời nhường vị trí.
Trước mắt hắn có một người đi tới, người nọ mặc áo trắng, nhìn đẹp hơn cha, mặt mày dịu dàng.
Người nọ ngồi xuống bên giường, cẩn thận nắm tay hắn, muốn mở miệng, nhưng lại có chút không biết nói gì.
Nửa ngày, người nọ thở dài nói một câu.
“Tam Nhi à, chỉ cần sức khỏe con tốt lên, cha sẽ nghe con hết.”
Dứt lời, người nọ xoay người, kéo áo lau nước mắt.
Hắn hoảng hốt hỏi: “Ta là ai?”
Nước mắt người nọ vừa lau khô lại rơi xuống.
“Tam nhi, con đừng dọa cha, cha chịu không nổi, con là con trai cha, là tam nhi của cha!”
Ta không phải là tam nhi của ngươi.
Ta là con trai Trịnh gia.
Hắn nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống.
Một bàn tay nhỏ bé lạnh như băng sờ tới, khẽ lau nước nơi khóe mắt hắn, không cần mở mắt, cũng biết là Yến Tam Hợp.
Tạ Tri Phi bắt lấy tay nàng, đặt lên mắt mình, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào.
“Ta không ngờ lại là họ.”
“Tạ Tri Phi, Bùi thái y nói bệnh tim của ngươi lại tái phát, có hơi nghiêm trọng. Hắn còn nói, bệnh này không có thuốc chữa, phải tĩnh dưỡng, tâm trạng không thể mất khống chế, phải bình tĩnh.”
Yến Tam Hợp ghé sát vào, chậm rãi nói:
“Hắn yêu cầu đến biệt viện, ngươi chưa tỉnh lại lên ta không dám đồng ý. Bây giờ ngươi tỉnh rồi, ngươi tự quyết định, muốn theo chúng ta cùng đến biệt viện, hay là ở lại Tạ gia dưỡng bệnh?”
“Đến biệt viện, không hỏi rõ ràng, bệnh của ta không khỏi nổi.”
Yến Tam Hợp cầm tay hắn.
Tạ Tri Phi chậm rãi mở mắt, tầm mắt trống rỗng, một hồi lâu mới thấy rõ người trước mặt.
Cảm xúc trong mắt người nọ là lo lắng.
“Ta không sao.” Hắn nói.
“Ngươi biết Bùi thái y còn nói gì với ta không? Ông nói, bệnh tim này nếu nặng hơn nữa thì có lẽ sẽ không tỉnh lại được.”
Yến Tam Hợp do dự một hồi lâu.
“Tạ Tri Phi, ngươi biết ta chưa bao giờ khuyên ngươi, nhưng lần này ta muốn khuyên ngươi, ta không dám lấy sức khỏe của ngươi ra đùa giỡn.”
Nha đầu ngốc, đời sau này ngươi biết ta là ai thì sẽ không nói như vậy đâu.
Tạ Tri Phi ra vẻ thoải mái: “Ta cũng không đùa với nàng, ta còn chưa động phòng với nàng, không chết được.”
“Tạ Tri Phi!” Yến Tam Hợp không nghe được từ chết này.
Được được được, ta sai rồi.” Cái miệng ngọt lại tái xuất giang hồ.
“Ta cam đoan với nàng, khi nàng hỏi bọn họ, chắc chắn sẽ bình tâm tĩnh khí, chắc chắn sẽ không kích động, chắc chắn sẽ không tái phát bệnh.”
Yến Tam Hợp không nói gì, không phải không tin, mà cảnh tượng lúc này của hắn cứ như bị đao khắc vào đầu.
Nàng sợ.
Tạ Tri Phi cầm lấy ngón tay của nàng, đặt ở giữa răng khẽ cắn một cái: “Yến Tam Hợp, đêm dài lắm mộng, đừng trì hoãn nữa.”
Còn dùng có mỹ nam kế?
Yến Tam Hợp thầm thở dài, rút ngón tay ra, quay đầu: “Lục Đại.”
Lục Đại tiến lên: “Tam gia, ta cõng ngài.”
Tạ Tri Phi “Ừ”, chút thoải mái khi vừa nói chuyện với Yến Tam Hợp xong đã rút đi hết.
Thường ngày, người cõng hắn chỉ có Chu Thanh.
“Lục đại, ngươi đi gọi Chu Thanh tới.”
Yến Tam Hợp ra hiệu với Lục Đại “Đừng đi trước”: “Chu Thanh ở bên ngoài quỳ, ngươi gọi hắn làm gì?”
Tạ Tri Phi: “Hỏi hắn một câu.”
Yến Tam Hợp: “Chắc chắn phải hỏi sao?”
Tạ Tri Phi: “Chắc chắn.”
Yến Tam Hợp không kiên trì nữa, quay đầu nhìn Lục Đại một cái.
Lục Đại xoay người rời đi, một lát sau lại đi vào, theo sau là Chu Thanh.
Tạ Tri Phi nhìn hắn: “Ta hỏi ngươi, ngươi có nói với cha ta về thân thế Yến cô nương không?”
Chu Thanh lắc đầu.
Tạ Tri Phi: “Những người khác thì sao?”
Chu Thanh vẫn lắc đầu.
Lòng Tạ Tri Phi thoáng yên tâm, cười gằn nói: “Ngươi vẫn chưa tính là phát rồ.”
Người Chu Thanh run lên, lại xấu hổ cúi đầu.
…
Trong thư phòng, thắp một ngọn đèn như hạt đậu.
Vẻ mặt Bùi Ngụ lo lắng trùng trùng.
“Sao lão tam nhà ngươi lại đột nhiên ngã bệnh nặng như thế, mấy ngày trước ta bắt mạch cho hắn còn khỏe lắm mà, đây là bị k1ch thích gì sao?”
Tạ Đạo Chi nghiêm mặt, không nói lời nào.
Bùi Ngụ vừa thấy hắn như vậy, nghĩ tới cuộc sống gần đây, không khỏi thở dài nặng nề.
“Con cái lớn không nghe lời phụ mẫu nữa, đủ lông đủ cánh là không để ai vào mắt? Đều là nghiệt súc, đều là tới đòi nợ.
Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, Yến cô nương ngoại trừ thân thế không cao, thì mấy cái khác quả thật rất xuất sắc, ngươi nể tình sức khỏe lão tam nhà ngươi, cũng nên lui về phía sau một bước đi.
Huynh đệ, nghe ta khuyên một câu, đừng cứng đầu nữa, con cái khỏe mạnh bình an là tốt nhất.”
“Lão gia.” Giọng nói Đinh Nhất vang lên ngoài cửa: “Yến cô nương nói, phải xuất phát rồi.”
Bùi Ngụ cả kinh: “Đã trễ thế này, ngươi muốn đi đâu?”
Tạ Đạo Chi im lặng nửa ngày lúc này mới đứng dậy nói: “Ta đưa lão tam đi biệt viện.”
“Sức khỏe của hắn…” Bùi Ngụ nói được một nửa, tức giận vỗ bàn một cái.
“Ngươi nói người trẻ tuổi bây giờ, vì một cô nương mà đến nhà cũng không ở được, cả ngày cứ biệt viện biệt viện, còn ra thể thống gì.”
Tạ Đạo Chi đi tới bên cạnh người bạn cũ, vỗ vỗ vai hắn: “Được rồi, bớt mắng vài câu đi.”
Hả?
Bùi Ngụ ngẩn ra: “Sao sắc mặt ngươi cũng khó coi thế, để ta bắt mạch cho ngươi.”
“Bắt mạch gì chứ, ta là bị tiểu súc sinh kia chọc tức thôi.” Tạ Đạo Chi đi tới cạnh cửa, bỗng nhiên xoay người: “Ngươi nói đúng, con cái khỏe mạnh, bình an là tốt nhất.”
Là lý lẽ này.
Bùi Ngụ đi theo ra ngoài, vừa nhấc mắt đã nhìn Tạ tổng quản đứng thẳng tắp.
Tạ Đạo Chi hất cằm với Bùi Ngụ: “Ngươi đi trước, ta dặn dò Tạ tổng quản vài câu.”
“Được.”
Dặn gì đây?
Chủ tớ hai người bốn mắt nhìn nhau, một người không biết nói cái gì, một người không biết hỏi cái gì.
“Lão tạ.” Thật lâu sau, Tạ Đạo Chi vỗ vai Tạ Tiểu Hoa: “Có mấy lời, nhớ phải thối rữa trong bụng, như vậy mới sống lâu một chút.”
Trái tim Tạ Tiểu Hoa lộp bộp.
“Vâng, thưa lão gia.”
…
Đi nhanh chưa đến nửa giờ là đến biệt viện, nhưng sức khỏe Tam gia không tốt, không thể đi nhanh được, bèn đi gần một canh giờ.
Tạ Tri Phi được Đinh Nhất đỡ xuống xe, vừa nâng lên, đã thấy lão phụ thân nhà mình đang đứng cách đó mấy trượng lo lắng nhìn hắn.
Bên cạnh lão phụ thân, không có ai đi theo.
“Minh Đình, đến đỡ cha ta.”
Đầu óc Bùi Tiếu đến giờ vẫn rối loạn.
Hắn đã không khiếp sợ việc Chu Thanh là nội gián, hắn chỉ thấy khiếp sợ vì Tạ Đạo Chi muốn giết Nghiêm Hỉ?
Tại sao?
Hai người bọn họ căn bản không liên quan gì mà?