Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 862-863
Chương 862: Rắn cỏ
Chuyện tìm Nghiêm Hỉ này, chỉ có hai người biết.
Yến Tam Hợp giơ tay trái lên: “Đây là Triệu Diệc Thời.”
Lại giơ tay phải lên: “Đây là chúng ta.”
Tay trái tay phải đồng thời đưa đến trước mặt hai người, nàng lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói, đầu nào khả năng có nội gián lớn hơn?”
“Chúng ta!”
“Tại sao?”
“Bởi vì Nghiêm Hỉ biết chân tướng.”
Chân tướng có nghĩa là tâm ma được giải, chiến mã khôi phục.
Bây giờ biên cảnh đang trong tình huống cấp bách, Triệu Diệc Thời sao có thể lấy giang sơn xã tắc Triệu gia bọn họ ra đùa giỡn được?
Từ động cơ mà nói, thì khả năng của chúng ta lớn hơn một chút, nhưng Triệu Diệc Thời cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng.”
Yến Tam Hợp: “Hai thị vệ đi theo hắn, kể cả Thẩm Trùng, đều có khả năng.”
Bùi Tiếu cả kinh không biết phải nói gì.
Thẩm Trùng cũng nghi ngờ ư?
Hắn là người Hoài Nhân tín nhiệm nhất, một tấc cũng không rời.
Bùi Tiếu đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề: “Yến Tam Hợp, ngươi gọi hai chúng ta vào, là tin tưởng hai chúng ta ư?”
Yến Tam Hợp không đáp hỏi lại: “Các ngươi là nội gián sao?”
“Sao có thể chứ?” Bùi Tiếu nhảy dựng lên: “Ta, ta, ta…”
“Ta tin các ngươi.”
Người với người kể đến duyên phận.
Tạ Tri Phi là người trong lòng nàng, cái miệng ngọt lâu rồi chưa xuất hiện trên giang hồ, nhưng Yến Tam Hợp có thể nhìn rõ tấm lòng của hắn.
Về phần Bùi Tiếu…
Hỉ nộ của người này đều ở trên mặt, miệng rất thối, tâm nóng nảy, Yến Tam Hợp tin tưởng là không phải hắn.
“Triệu Diệc Thời là người thông minh, khi tỉnh táo lại, hắn sẽ hiểu được vấn đề ở chỗ nào, rồi âm thầm điều tra người của hắn.
Tất cả những gì chúng ta phải làm là điều tra rõ người của chúng ta, hy vọng vấn đề không xuất hiện ở chỗ chúng ta.”
Yến Tam Hợp hít sâu một hơi.
“Thời gian ta nhốt mình thư phòng này, dường như có hai Yến Tam Hợp đang đánh nhau trong lòng, ta nghĩ đến bảy người chúng ta đều từng cùng nhau trải qua sinh tử.”
Mặt Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu đồng thời chùng xuống.
Khó trách sắc mặt nàng lại khó coi như thế.
Khó trách chỉ một hai canh giờ ngắn ngủi, giọng nàng đã khàn đi.
Khó trách nàng không kiên nhẫn, nhìn rất mất bình tĩnh.
Thứ đáng sợ nhất trên đời này không phải đối diện đao kiếm của kẻ địch, mà bị người bên cạnh đâm một đao, khiên ta không kịp đề phòng.
Yến Tam Hợp cười thê lương: “Nếu như là bất kỳ người nào trong bọn họ, ta sẽ… Đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng.”
Cả khuôn mặt Tạ Tri Phi nàng nề: “Thân thế của nàng không hề giấu bất cứ ai trong bọn họ.”
“Chuyện này… ôi chao….”
Bùi Tiếu rùng mình một cái, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nếu nội gián thật sự là người của bọn họ, vậy thì thân thế Yến Tam Hợp chỉ e cũng không giấu được nữa.
Nàng chạy trời không khỏi nắng!
Ai?
Bùi Tiếu chưa bao giờ giận như thế, cả gương mặt tuấn tú đều vặn vẹo, cuộc đời hắn hận nhất, là có người phản bội đâm đao sau lưng.
“Ai là nội gián? Chúng ta nghĩ cách tìm ra, gi ết chết hắn.”
Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Có phải là Hoàng Kỳ không? Yến Tam Hợp ngươi nói đi, nếu là hắn, ông đấy lập tức băm hắn cho chó ăn.”
“Không phải.” Yến Tam Hợp nhướng mắt nhìn Tạ Tri Phi.
Vừa nhìn qua, đến nàng cũng sợ hãi, trên mặt, trên môi Tạ Tri Phi đều nhuộm màu xanh tím.
“Tạ Thừa Vũ, ngươi đừng kích động.”
Yến Tam Hợp sợ tim hắn lại đau, đưa tay xoa lưng hắn, Tạ Tri Phi nắm lấy tay nàng trong lòng bàn tay.
“Ta vừa mới mơ một giấc mơ, trong mơ có người bắn một mũi tên sau lưng ta…” Giọng nói của hắn càng lúc càng mơ hồ.
“Ta không ngờ… lại là điều này.”
Bùi Tiếu mở to hai mắt nhìn: “Là Chu Thanh và Đinh Nhất ư?”
“Bên chúng ta, hẳn là một trong hai người họ.”
Yến Tam Hợp không nói vòng vo nữa: “Hoàng Kỳ đầu đến cuối, đều ở cùng chúng ta, hắn không có cơ hội và thời gian thông báo tin tức.”
Bùi Tiếu: “Vậy… Lý Bất Ngôn thì sao?”
Yến Tam Hợp: “Ta chưa bao giờ nghi ngờ nàng.”
Bùi Tiếu thở phào nhẹ nhõm: “Ta đã nói ngươi đuổi nàng đi là không có lý mà.”
“Chu Thanh bị ta phái đi Cẩm Y Vệ. Đinh Nhất thì đến chỗ mấy người ăn mày tìm hiểu tin tức, bọn họ đều hành động một mình.”
Nội tâm Tạ Tri Phi dần bình tĩnh trở lại.
“Phía bên đám ăn mày tìm hiểu được tin tức Nghiêm Hỉ ra khỏi cửa thành phía tây, điểm dừng chân cuối cùng của Nghiêm Hỉ là Cẩm Y Vệ tra được.”
Bùi Tiếu hít sâu một hơi: “Chẳng lẽ là Chu Thanh?”
“Đều có thể, bọn họ cùng tới Ngũ Thành gặp ta, nói cách khác, hai người rất có thể đã nói tin tức của mình cho đối phương.”
Tạ Tri Phi: “Minh Đình, ngươi đi gọi họ vào đây đi…”
“Không nên đánh rắn động cỏ.” Yến Tam Hợp trở tay chế trụ tay Tạ Tri Phi: “Ta có chủ ý tốt hơn.”
Tạ Tri Phi cúi đầu nhìn nàng, nặng nề như một đầm nước sâu: “Nàng muốn thông qua nội gián, tìm ra người đứng đằng sau hắn?”
Đồng tử Yến Tam Hợp co rụt lại: “Phải!”
Trên đời này làm gì có cái đuôi hồ ly nào không lộ ra một chút sơ hở?
Tâm tư xấu xa Chu Toàn Cửu giấu sâu như vậy, vì mà giếng đào hoa, đinh đòi mạng đều đã được phơi bày khắp thiên hạ.
Rắn bò qua cỏ, rồi cùng có dấu vết để lại.
Không khí yên tĩnh.
Ngay sau đó, giọng Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu đồng thời vang lên.
Yến Tam Hợp, ngươi định làm thế nào?
…
Ngoài viện.
Hoàng Kỳ ngồi xổm trên mặt đất đếm kiến, miệng lầm bầm: “Có phải sắp trở trời không, sao kiến đều kết thành đàn đi ra kiếm ăn thế?”
Chu Thanh tựa vào bức tường bên kia, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vẫn gương mặt không biểu cảm kia.
Đinh Nhất nhìn ra xa xa, không biết đang cân nhắc điều gì.
Lý Bất Ngôn thay đổi bộ dáng lười biếng ngày thường, đi tới đi lui.
Hoàng Kỳ nhìn nàng đi đến choáng váng: “Lý cô nương, ở đây có bóng râm nè, ngươi lại đây ngồi cho mát đi!”
“Hóng hóng hóng…” Lý Bất Ngôn tiến lên, nhấc chân đạp đạp: “Chuyện đã thế này rồi, bà cô đây lấy đâu ra tâm tư hóng mát chứ?”
Hoàng Kỳ trừng mắt: “Vậy cũng đừng giẫm lên mấy con kiến nhỏ chứ, ngươi xem, đều bị ngươi giẫm chết rồi nè.”
“Kiến là tổ tiên của ngươi à?” Lý Bất Ngôn mắng: “Ta có nên lập bài vị cho chúng, để cho ngươi mỗi ngày dập đầu dâng hương không?”
“Ngươi…”
Bỏ đi. Nam nhân tốt không đấu với nữ nhân.
Không thể trêu vào, nhưng ta biết trốn.
Hoàng Kỳ vừa định rời đi, đã bị Lý Bất Ngôn túm lấy lỗ tai: “Trở lại!”
Trước đám đông bị nữ nhân kéo lỗ tai, mặt Hoàng Kỳ đỏ bừng: “Lý cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi…”
“Nương nó, đã lúc nào rồi?”
Lý Bất Ngôn buông tay, nhưng lại biến thành nắm đấm, đập bình bịch vào người Hoàng Kỳ.
“Không có manh mối tâm ma, chiến mã chưa tỉnh, chưa biết người giết Nghiêm Hỉ là ai, cả ngày chỉ nam với nữ… Chúng ta sắp chết cả rồi, ngươi còn ở đó mà nam với nữ?”
“Ai nghĩ nam nữ, còn không phải do ngươi…” Hoàng Kỳ đột nhiên biến sắc, nhảy về phía sau một bước dài.
“Lý Bất Ngôn, vì sao chúng ta đều phải chết? Tại sao chúng ta phải chết?”
Dứt lời.
Chu Thanh và Đinh Nhất biến sắc, bốn mắt nhìn nhau.
***Ráng được 3 chương, mn ngủ ngon ạ
Chương 863: Lập bẫy
Lý Bất Ngôn tiến lên một bước.
“Ta hỏi ngươi, chuyện này vốn đã có thể tra ra manh mối, đúng không?”
Hoàng Kỳ: “Đúng vậy.”
Lý Bất Ngôn: “Bây giờ Nghiêm Hỉ đã chết, lời hắn nói là thật hay giả, cũng không có ai biết, manh mối cũng đứt đoạn, đúng không?”
Hoàng Kỳ: “Đúng vậy.”
Lý Bất Ngôn: “Nếu thế, chiến mã không khỏi, tâm ma không giải được, đúng không?”
Hoàng Kỳ: “Đúng vậy.”
Lý Bất Ngôn: “Nhưng cây hương trong phòng ta, chẳng mấy chốc sẽ cháy hết, đúng không?”
Hoàng Kỳ: “Đúng vậy.”
Lý Bất Ngôn: “Hương kia đốt xuống một chút, trí nhớ của Yến Tam Hợp sẽ giảm đi một chút, đốt hết rồi, nàng sẽ quên hết chúng ta, đúng không?”
Hoàng Kỳ: “…”
Lý Bất Ngôn rống to: “Đúng không?”
Hoàng Kỳ vội vàng gật đầu: “Đúng!”
“Nàng đến ta cũng không nhớ, thì ta còn sống làm gì nữa? Nàng đến Tam gia cũng không nhớ, Tam gia còn sống làm gì nữa?”
Lý Bất Ngôn lạnh lẽo hừ: “Tam gia sống không được, tiểu Bùi gia cũng đừng nghĩ sống được, mấy người các ngươi không phải cũng cách cái chết không xa sao?”
Hoàng Kỳ gãi đầu.
Liên quan gì đâu chứ?
Đúng lúc này, Lý Bất Ngôn lại gần một bước, gần đến mức mặt của nàng cách mặt Hoàng Kỳ chỉ có ba tấc.
“Yến Tam Hợp là người duy nhất còn sống ở Trịnh gia, không giải được tâm ma, nàng chắc chắn sẽ gặp xui xẻo, trí nhớ không còn, ta và Tam gia, Tiểu Bùi gia chẳng thể quấn lấy, lỡ như…”
“Lỡ như gì?”
“Lỡ như hương kia là đang đếm ngược mạng nàng…” Lý Bất Ngôn gằn từng chữ: “Vậy hương đốt hết, mạng của nàng có phải cũng…”
Đồng tử Hoàng Kỳ run lên: “Lý Bất Ngôn, ngươi không nên nói hươu nói vượn.”
Ta nói hươu nói vượn?
Lý Bất Ngôn đột nhiên như quả bóng xì hơi.
“Ta thà rằng mình nói hươu nói vượn, cũng không muốn nàng xảy ra chuyện gì, nếu không thì ta thật sự sống không được!”
Một chữ cuối cùng rơi xuống, nước mắt nàng bỗng nhiên trào ra.
Một người vốn giương nanh múa vuốt, tính tình còn cứng rắn hơn nam nhân đột nhiên lã chã rơi lệ, màn kia thật giống như núi lở đất nứt.
Hoàng Kỳ luống cuống tay chân.
Đinh Nhất lòng rối như tơ vò.
Chu Thanh cau mày.
Cửa mở ra, Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu ra ngoài, lại không thấy Yến Tam Hợp đi theo.
Lý Bất Ngôn lau nước mắt, tiến lên hỏi: “Tam Hợp đã nói gì với các ngươi?”
Tạ Tri Phi hơi dao động: “Nàng nói nàng hơi mệt, kêu ta và Minh Đình đi điều tra trước…”
“Lau nước mắt trước đã.” Bùi Tiếu móc khăn ra, nhét vào tay Lý Bất Ngôn: “Còn nói Nghiêm Hỉ vừa chết, manh mối duy nhất đều bị cắt đứt, giống như đi tới đường cùng.”
“Sao lại là đường cùng chứ, chúng ta có thể nghĩ cách khác.” Lý Bất Ngôn dùng khăn lau nước mắt, lại nhét vào tay Bùi Tiếu: “Ta đi khuyên nàng.”
“Đừng đi, nàng ấy nói muốn yên tĩnh một mình.” Tạ Tri Phi chặn đường: “Đại hiệp vào trong phòng xem hương kia, bây giờ đã đốt ngang đâu rồi?”
Lý đại hiệp chạy đi như một cơn gió.
Một lát sau, giọng nói nghẹn ngào của nàng vang lên bên tai mọi người.
“Không hay rồi, sắp cháy hết rồi, sắp cháy hết rồi!”
Tim mọi người run lên.
…
Trời tối, Yến Tam Hợp không có ra khỏi thư phòng.
Trên bàn cơm tối thiếu nàng, Tam gia chẳng ăn được mấy miếng, nói là đau tim, về phòng nghỉ ngơi.
Bùi Tiếu thấy huynh đệ mình ăn không ngon, thì cũng chẳng buồn đụng đũa.
Lý Bất Ngôn uống một chén canh, lau miệng, rồi ra gian ngoài luyện kiếm.
Kiếm phong đánh vù vù.
Lục Đại lẳng lặng nghe một hồi, lắc đầu.
Hoàng Kỳ tinh mắt, hỏi: “Sao vậy?”
Lục Đại thở dài: “Tâm đã loạn thì sao luyện tốt kiếm được? Chưa biết chừng còn làm tổn thương chính mình!”
Đúng lúc này, Tạ Tri Phi lại trở về.
“Chu Thanh.”
“Gia.”
“Đã hai ngày không đi nha môn, lát nữa ngươi giúp ta đi một chuyến, xem có chuyện gì quan trọng không.”
“Vâng!”
“Đinh Nhất.”
“Gia.”
“Ngươi hồi phủ xem trong nhà thế nào thuận tiện giúp ta thỉnh an lão tổ tông.”
“Vâng!”
“Hoàng Kỳ.”
“Tam gia.”
“Ngươi cũng giúp gia ngươi về nhà xem thử.” Tạ Tri Phi dừng một chút: “Nếu Bùi thái y không muốn gặp, thì ngươi cứ nói trở về báo bình an.”
“Vâng!”
Tạ Tri Phi nhìn Lục Đại: “Lát nữa ngươi ăn xong rồi, thì luyện tập với Lý cô nương, cho nàng ăn chút chiêu.”
Lục Đại: “Ăn chút chiêu là gì?”
Tạ Tri Phi: “Là nhường nàng, dỗ nàng.”
Lục Đại: “…”
Để một tên già độc thân như hắn đi dỗ?
“Dỗ nàng, là dỗ tiểu chủ tử nhà ngươi.”
Tạ Tri Phi dùng vẻ mặt “Ông già ngươi hiểu chuyện chút đi” rồi cau mày rời đi.
…
Mùa hè trong viện, có tiếng côn trùng kêu khe khẽ.
Tạ Tiểu Hoa bận rộn cả ngày, phe phẩy quạt, nhàn nhã ngồi trên giường trúc hóng mát, tính toán mấy chuyện ngày mai phải làm.
Nghĩ đi nghĩ lại, không biết vì sao lại nghĩ đến Tam gia.
Ngày sinh nhật lão phu nhân hôm đó, thằng nhãi tuyên bố không phải Yến cô nương thì không cưới trước mặt mọi người, hắn vốn nghĩ chỉ dựa vào quan hệ của Yến cô nương và Tạ gia thì lão gia lão phu nhân thế nào cũng sẽ đồng ý.
Nào ngờ, lão gia, lão phu nhân không gật đầu ngay, mà lão gia thậm chí âm thầm giúp thằng nhãi tìm một cô nương thế gia nữa.
Tạ Tiểu Hoa buồn rười rượi.
Nếu như lão gia chọn được thì hôn sự của nhãi con sẽ này tiến hành rất nhanh.
Nhãi con này nhìn có vẻ cứng rắn, nhưng so với lão gia thì vẫn kém hơn nhiều, nếu như thật sự đến lúc đó thì lão gia có trói cũng sẽ trói hắn vào động phòng.
Vậy Yến cô nương phải làm sao bây giờ!
Nghĩ đến Yến cô nương, Tạ Tiểu Hoa càng buồn hơn.
Tuy tâm nàng tốt, nhưng tính tình thì hơi tệ.
Lão gia, lão phu nhân không chịu phối nàng cho Tam gia, hơn phân nửa cũng là bởi vì tính tình nàng, bên ngoài nhìn quá lạnh lẽo, quá ngạo nghễ, quá không dễ ở chung.
Nhưng bên ngoài lạnh, bên trong nóng mà.
Tạ Tiểu Hoa sống lâu như vậy, chưa từng thấy ai đơn giản hơn Yến cô nương.
Haiz …
Chuyện này hắn luồn kim xỏ chỉ thế nào mới khiến cho đôi tình nhân thành quyến thuộc đây, đừng nên tiếc nuối cả đời như hắn.
Đúng rồi, hôm nay lão gia nghỉ ở thư phòng.
Tạ Tiểu Hoa ném quạt, đến thăm dò ý của lão gia.
…
Giờ phút này, đêm đã rất khuya.
Đi vội vàng, Tạ Tiểu Hoa quên cầm đèn lồ ng, cũng chỉ có thể mượn chút ánh trăng, mò mẫm đi đến thư phòng của lão gia.
Đi tới đi lui, hắn muốn chia sẻ nỗi lo lắng cho nhãi con kia với lão gia.
Chẳng biết tại sao, mấy ngày nay lão gia đều nghỉ ở thư phòng, Liễu di nương sai người tới mời nhiều lần, lão gia đều từ chối.
Điều này trước đây là cực kỳ hiếm thấy.
Không phải là… lại cãi nhau gì chứ?
Đang nghĩ ngợi, thì đã đến viện của lão gia, cửa còn không khóa, chẳng có một gã sai mặt trông cửa nào.
Tạ Tiểu Hoa thầm chửi ầm lên, người nào mà lười biếng đến đầu lão gia thế này, ngày mai điều tra rõ, lột da hắn.
Tạ Tiểu Hoa thò nửa cái đầu qua khe cửa, dừng lại ở cửa sổ thư phòng, lập tức ngây người.