Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 860
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 860 - Mũi Tên Lạnh
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 860: Mũi Tên Lạnh
Đinh Nhất, Hoàng Kỳ cùng ra tay.
Hai người rút kiếm vọt tới bên cạnh Chu Thanh, vây Thái tử lại.
Tạ Tri Phi nhảy lên, đá một cước vào ghế Bùi Tiếu đang ngồi.
Chân ghế bị gãy, Bùi Tiếu lên tiếng ngã xuống đất.
Tạ Tri Phi nhào tới, ôm lấy hắn, lăn một vòng trên mặt đất vào góc tường.
Không ai để ý, Nghiêm Hỉ trúng tên cúi đầu nhìn ngực rồi run rẩy kêu một tiếng “đau” rồi ngã xuống.
Lúc này, Thẩm Trùng chạy như bay vào, liếc thấy chỉ có Nghiêm Hỉ ngã xuống vũng máu, thì kêu to: “Bảo vệ Thái tử, ta đuổi theo thích khách.”
“Ta cũng đi.”
Lý Bất Ngôn kéo Yến Tam Hợp lên, đẩy về phía Tạ Tri Phi, rồi đi theo ra ngoài.
Tạ Tri Phi đứng dậy, kéo Yến Tam Hợp vào góc, còn mình thì đứng trước người nàng, tấm lưng rộng lớn che kín cả người nàng.
Trong phòng chợt trở nên tĩnh mịch.
Chẳng ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tạ Tri Phi vội đảo qua Nghiêm Hỉ, dừng lại phía sau mấy người Chu Thanh, ngực chợt thắt lại.
Nếu mũi tên kia không phải nhắm vào Nghiêm Hỉ, mà nhắm vào Triệu Diệc Thời…
Hậu quả sẽ như thế nào?
“Mũi tên kia không phải nhắm về phía Thái tử.”
Yến Tam Hợp bước ra từ phía sau Tạ Tri Phi, giọng nói mặc dù nghe rất bình tĩnh, nhưng sắc mặt lại trắng bệch.
Nàng đứng cách gần nhất, rõ ràng nhìn thấy mũi tên kia nhắm thẳng đến Nghiêm Hỉ.
Người nọ là muốn giết Nghiêm Hỉ.
Tạ Tri Phi vừa nghe lời này, lập tức đi tới trước mặt Nghiêm Hỉ, khom lưng đưa hai ngón tay ra dò hơi thở: “Tắt thở rồi.”
Bùi Tiếu nghe thấy hắn tắt thở thì nóng nảy: “Mau, bắt mạch của hắn.”
Tạ Tri Phi bắt mạch, lắc đầu.
Chết thật rồi?
Ai da, còn có chuyện chưa nói xong mà!
Bùi Tiếu đừng lên khỏi mặt đất, nhìn ra ngoài vài lần, hơi lo lắng nói: “Hoàng Kỳ, ngươi ra ngoài xem… tình hình.”
Hắn vốn muốn nói “là xem Lý Bất Ngôn”, nhớ đến Hoài Nhân đang ở đây, thì lập tức sửa lời.
Hoàng Kỳ vừa bước một chân ra khỏi ngưỡng cửa, thì đã thấy Lý Bất Ngôn chạy như bay tới, bèn vội vàng thu chân lại.
Lý Bất Ngôn thu nhuyễn kiếm vào, thở hồng hộc nói: “Không tìm được người, Thẩm Trùng bảo ta về báo tin trước, hắn đi tìm kiếm xung quanh, còn nói mời điện hạ lập tức trở về thành.”
Đêm hôm khuya khoắt, hoang vu dã ngoại, cho dù không phải nhắm đến của Thái tử, thì an nguy của Thái tử cũng là quan trọng nhất, không mạo hiểm một chút nào.
Tạ Tri Phi quyết định: “Lập tức về thành, Chu Thanh, hắn mang thi thể Nghiêm Hỉ về.”
“Vâng!”
“Chờ đã.”.
Lý Bất Ngôn ngồi xổm xuống trước mặt Nghiêm Hỉ, nhấc người hắn lên, nhìn kỹ vài lần.
Một mũi tên xuyên tim?
Tiễn pháp tốt!
Khó trách lại chết ngắc như vậy.
Chu Thanh giục: “Lý cô nương, mang về rồi xem kỹ, ở đây không an toàn.”
Lý Bất Ngôn buông tay: “Được.”
…
Lúc này, Triệu Diệc Thời đứng dậy đi tới trước mặt Yến Tam Hợp, ánh mắt tối tăm: “Yến cô nương, đến phủ Thái tử trước…”
“Ta về biệt viện.” Yến Tam Hợp xoay người đi ra ngoài, lại bỏ lại một câu: “Ta cần một nơi yên tĩnh, suy nghĩ thật kỹ chuyện này.”
Chuyện này rất kỳ quặc.
Mũi tên kia sớm không đến, muộn không đến, lại cố tình nhắm đúng lúc Nghiêm Hỉ muốn nói ra lý do vì sao hắn nói dối.
Tại sao chứ?
…
Khi xe ngựa chạy vào cổng thành phía tây, thì trời đã sáng rực.
Vào cửa thành, đoàn người chia làm hai đường…
Ba chủ tớ Tạ Tri Phi hộ tống Thái tử về cung Đoan Mộc.
Yến Tam Hợp và Bùi Tiếu thì về biệt viện.
Trở lại biệt viện, Yến Tam Hợp lập tức chui đầu vào thư phòng, đóng cửa lại.
Đám Bùi Tiếu không dám tiến lên quấy rầy, sau khi rửa mặt thì tụ tập trong phòng khách nhỏ ăn điểm tâm.
Nhưng sao ăn vô đây?
Mũi tên lạnh lẽo kia bắn trới trước mắt bao người, tránh được Thẩm Trùng, cả hai thị vệ của Thái tử, đó là cao thủ phương nào chứ?
Ăn điểm tâm xong, cửa thư phòng vẫn đóng chặt.
Bùi Tiếu sợ Yến Tam Hợp có việc cần làm nên không dám rời đi, đành phải đặt hai cái ghế dài đến rồi nằm cuộn mình trên đó chợp mắt một hồi.
Lý Bất Ngôn ngồi ở ngưỡng cửa, vừa thở dài, vừa chống hối hận.
Sớm biết có kết cục như vậy, thì đã để Lục Đại âm thầm đi theo rồi, có hắn ở đó thì nói không chừng Nghiêm Hỉ sẽ không chết.
Lại nghĩ, đến Thẩm Trùng cũng không đuổi kịp người nọ, có khi Lục Đại cũng vô dụng thôi.
Đầu óc Hoàng Kỳ trống rỗng, nhìn thấy chuyện sắp có manh mối lại lập tức bị cắt ngang, đúng là phức tạp?
Đúng lúc này, ba chủ tớ Tạ Tri Phi phong trần mệt mỏi trở về.
Mặt mày ba người mệt mỏi.
Tạ Tri Phi đảo mắt qua hỏi: “Yến Tam Hợp đâu?”
Lý Bất Ngôn chỉ vào thư phòng.
“Minh Đình đâu?”
Hoàng Kỳ chỉ vào nhà chính: “Tam gia đã dùng điểm tâm chưa?”
Từ đêm qua đến giờ còn chưa uống một ngụm nước nữa.
Tạ Tri Phi quay đầu nói với Chu Thanh và Đinh Nhất: “Đi, thay quần áo trước rồi dùng cơm.”
“Vâng.”
Tạ Tri Phi rời khỏi viện, thấy cách đó không xa, Lục Đại đang cầm kéo lớn từ từ cắt tỉa cành khô, đáy mắt chợt hiện lên một nụ cười khổ.
Khó trách có thể làm ám vệ, tính tình đúng là vững vàng.
Không biết là do ảnh hưởng của Lục Đại, hay là cảm thấy có gấp hơn nữa thì cũng chẳng làm gì được, khẩu vị của Tạ Tri Phi khá tốt, dùng liền hai chén cháo.
Trở về phòng thay quần áo xong thì cơn buồn ngủ kéo tới, hắn nghĩ Yến Tam Hợp bên kia còn chưa có động tĩnh, bèn ngã lên giường, định ngủ bù.
Thân mệt lòng mệt, người vừa ngã xuống, mí mắt đã nặng trĩu, chưa được bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện trước mắt tối tăm mịt mờ.
Đây là đâu?
Tạ Tri Phi nhìn xung quanh, phát hiện phía xa dường như có ánh sáng, hắn không hề nghĩ ngợi mà lần theo ánh sáng kia.
Đi mãi đi mãi thì ánh sáng kia đột nhiên trở nên lớn hơn, lớn hơn nữa, giống như có sức mạnh vô hình nào đó muốn kéo hắn tới trong ánh sáng kia.
Cuối cùng cũng đi tới chỗ ánh sáng, hắn cẩn thận thò đầu ra.
Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một đình viện nho nhỏ, Tạ Tri Phi mơ mơ màng màng nghĩ, đình viện này sao lại quen thuộc như vậy?
Ánh mắt đảo qua một gốc Hải Đường, hắn lập tức hiểu ra.
Đây là Viện Hải Đường mà hắn ở trước kia.
Vậy cha ở đâu rồi?
Nương ở đâu?
Còn muội muội?
Tạ Tri Phi tìm từng phòng một, nhưng không tìm thấy gì cả, giống như cả Viện Hải Đường lớn như thế, nhưng chỉ còn lại một mình hắn.
Giống như trời đất bao la như thế, cũng chỉ còn lại một mình hắn.
Đúng lúc này, phía sau có gì đó bay về phía hắn.
Tạ Tri Phi vừa muốn quay đầu lại, đã nghe “phập” một tiếng, ngực nhói lên, miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Hắn cúi đầu nhìn, mới phát hiện trên ngực cắm một mũi tên.
Ai muốn giết ta?
Tạ Tri Phi đau đớn mở to mắt, sửng sốt một hồi lâu, mới phát hiện đây chỉ là một giấc mộng.
“Gia?”
“Tam gia?”
Chu Thanh và Đinh Nhất vây quanh, đồng thời biến sắc…
Tam gia mặt đầy nước mắt.
Cổ họng Tạ Tri Phi co giật, hơn nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình.
Ta vừa mới mơ một giấc mơ, trong mơ, cũng có người bắn một mũi tên về phía ta.