Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 859
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 859 - Chân tướng
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 859: Sự thật
Giọng nói bình tĩnh thường ngày của Yến Tam Hợp, nhuốm vẻ tức giận.
“Chu Thanh, đi phòng đếp lấy dao lại đây.”
“Vâng!”
“Bất Ngôn, ngươi chỉ cần nhìn vào ánh mắt ta mà làm việc, nếu ta phát hiện hắn nói dối, nói một câu, chặt một ngón tay của hắn.”
Lý Bất Ngôn cố ý hỏi: “Ngón tay không đủ thì sao?”
“Chặt thêm ngón chân.”
“Nếu ngón chân vẫn không đủ thì sao?”
“Ta có mang theo thuốc độc của Bùi gia ta, sau khi đau đớn bảy bảy bốn mươi chín ngày, sẽ biến thành một bộ xương trắng, thế là đủ rồi.”
Nghiêm Hỷ bị dọa cho ba hồn mất tiêu hai hồn, đập mạnh trán xuống đất: “Yến cô nương, ta nói, ta nói hết.”
Vẻ mặt Yến Tam Hợp không hề dịu đi vì câu nói này.
Lúc này, Chu Thanh cầm dao làm bếp tới.
Lý Bất Ngôn nhận dao, lật qua lật lại trong tay mấy lần, sau đó ngồi xuống, nắm lấy tay Nghiêm Hỷ.
“Yến cô nương, Yến cô nương tha mạng, xin tha mạng!”
Nghiêm Hỷ ra sức đập đầu, sau hơn chục lần, máu bắt đầu chảy ra từ trán hắn.
“Nói!”
Yến Tam Hợp quát lớn: “Mục đích Nghiêm Như Hiền đến Bắc địa làm giám quân, rốt cuộc là vì sao?”
Nghiêm Hỷ ngẩng đầu nhìn Yến Tam Hợp, thân thể run lẩy bẩy, môi mấp máy, nhưng không nói nên lời.
“Bất Ngôn, chặt một ngón…”
“Ta nói, ta nói!”
Nghiêm Hỷ cúi đầu, tuyệt vọng nói: “Mục đích của Nghiêm Như Hiền tới Bắc địa, là phụng mệnh bệ hạ…giết Trịnh Ngọc.”
Quả nhiên!
Toàn bộ máu huyết toàn thân Yến Tam Hợp dồn lên đ ỉnh đầu, mặt đỏ phừng phừng.
Những người khác cũng không khá hơn là bao, không hề phòng bị, đều kinh hoàng.
“Tại sao phải giết Trịnh Ngọc?”
“Yến cô nương, Yến cô nương à…”
Nghiêm Hỷ bật khóc: “Ta chỉ là một tiểu nô tài, làm sao biết suy nghĩ của thiên tử, ta thật sự không biết, cũng không dám hỏi, nếu hỏi sẽ bị tội mất đầu.”
Yến Tam Hợp: “Vì sao ngươi biết, hắn muốn giết Trịnh Ngọc?”
“Khi Nghiêm Như Hiền và Đàm Mộc nói chuyện, tiểu nhân, tiểu nhân ở một bên hầu hạ.”
Nghiêm Hỷ lau mạnh nước mắt: “Ta là con nuôi của công công, cái mạng nhỏ này nằm trong tay ông ấy, ông ấy biết ta không có gan nói chuyện này ra ngoài.”
“Cho nên, Trịnh Ngọc bị các ngươi ép chết ở thành Hắc Sơn sao?”
“Không phải, không phải!”
Nghiêm Hỷ liên tục xua tay: “Khẩu dụ của bệ hạ là đợi đại quân thắng trận, trên đường khải hoàn về triều, mới giết Trịnh Ngọc.”
“Ngươi nói gì?”
Yến Tam Hợp vội vàng đứng dậy, bước nhanh tới trước mặt Nghiêm Hỷ: “Trên đường thắng trận trở về?”
“Đúng vậy.”
Nghiêm Hỷ liều mạng gật đầu: ” Vốn dĩ Nghiêm Như Hiền và Đàm Mộc đã tính toán xong rồi, đợi đại quân thắng trận trở về, sẽ kể lại thảm án Trịnh gia cho lão tướng quân nghe.
Lão tướng quân nghe xong, bị bệnh đột ngột, bọn họ đã chuẩn bị sẵn cái cớ rồi, lão tướng quân bị bệnh chết giữa đường.”
Yến Tam Hợp ngồi trước mặt hắn, ánh mắt lạnh lùng.
“Cho nên, lần trước ngươi nói với ta, nghe lén thấy cuộc nói chuyện của Nghiêm Như Hiền và lão tướng quân, đều là nói dối?”
“Là nói dối.”
Nghiêm Hỷ vô cùng xấu hổ: “Bệ hạ ban lệnh chết, tất cả chúng ta không được phép tiết lộ chuyện Trịnh gia, ai dám tiết lộ sẽ bị chu di tam tộc.”
Yến Tam Hợp: “Lý do là để Trịnh Ngọc thắng trận trước.”
Nghiêm Hỷ nhướng mi liếc nhìn Yến Tam Hợp, sau đó gật đầu: “Để đề phòng, Nghiêm Như Hiền còn giấu cả Hán Vương.”
Yến Tam Hợp: “Cho nên, quả thực Trịnh Ngọc đã chết trận?”
Nghiêm Hỷ sắc mặt như đầu heo, lại khóc lên.
“Yến cô nương, ta cũng không biết phải nói sao, dù sao ông ấy cũng chết trận, Nghiêm Như Hiền sau khi biết chuyện rất tức giận, bàn bạc xong với Đàm Mộc, lập tức viết mật thư, phái người mang về kinh.”
Yến Tam Hợp: “Vì sao?”
“Bởi vì…”
Nghiêm Hỷ phun ra một ngụm máu: “Bởi vì bệ hạ chỉ cho phép lão tướng quân chết bệnh, không cho phép chết trận.”
Thân hình Yến Tam Hợp lung lay, Lý Bất Ngôn nhanh tay nhanh mắt, đứng dậy đến đỡ nàng.
Yến Tam Hợp nhẹ nhàng đẩy nàng ta, một cảm giác ớn lạnh khó tả chạy dọc sống lưng.
Chỉ cho phép lão tướng quân chết vì bệnh, không cho phép ông chết trận.
Đúng rồi, bệnh chết là vì Trịnh gia.
Còn chết trận, là hy sinh vì đất nước, là anh hùng trung thành, bảo vệ chính nghĩa, không chỉ được lưu danh sử sách, mà còn được người dân Hoa quốc đời đời ghi nhớ.
Vĩnh Hòa Đế làm sao có thể cho phép một người phản bội mình, sau khi chết lại được tiếng tăm lừng lẫy như vậy được.
“Diệp Đông thì sao, vì sao các ngươi lại giết hắn?” Yến Tam Hợp hỏi.
Nói đến Diệp Đông, Nghiêm Hỷ sợ đến mức vội vàng chống tay ra sau.
“Nghiêm Như Hiền không nói nguyên nhân thật sự cho ta biết, nhưng nô tài đoán, Nghiêm Như Hiền sợ bị bệ hạ trách tội, nên dứt khoát giết người.”
Yến Tam Hợp cười lạnh lặp lại: “Dứt khoát giết người?”
“Bởi vì Diệp Đông là người được lão tướng quân coi trọng nhất, uy tín của hắn trong quân cũng rất cao, chỉ sau lão tướng quân, có hắn…”
Nghiêm Hỷ rụt rè liếc nhìn Yến Tam Hợp: “…có hắn, quân Trịnh gia sẽ không thể tan rã trong thời gian ngắn được.”
Lời nói nhẹ nhàng này, khiến Yến Tam Hợp loạng choạng lùi lại nửa bước.
Nghiêm Như Hiền là con giun trong bụng hoàng đế, hoàng đế nghĩ gì, nhìn khắp thiên hạ, chỉ có hắn biết rõ nhất.
Trịnh Ngọc chết trên chiến trường, Nghiêm Như Hiền không hề ngờ tới, việc lần này hoàn toàn hỗn loạn.
Để bù tội, hắn đoán suy nghĩ của hoàng đế, quyết định giết Diệp Đông.
Vì vậy, cẩu hoàng đế không chỉ muốn giết Trịnh Ngọc, mà còn muốn trên đời này không còn Trịnh gia quân.
Thật tàn nhẫn!
Yến Tam Hợp cứng ngắc quay đầu lại nhìn Tạ Tri Phi.
Giờ phút này hắn cảm thấy thế nào?
Bất kỳ cảm xúc nào cũng không có.
Hắn nhét tay vào trong ngực, lấy bình sứ, đổ ra một viên thuốc rồi nuốt xuống.
Sau đó, hắn hít một hơi thật sau, nhắm mắt lại, lặng lẽ đợi cho nỗi đau đớn trong lòng dịu đi.
Yến Tam Hợp nhìn khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của hắn, trong lòng rõ ràng hơn bao giờ hết, quay người lại, lạnh lùng nhìn Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn lập tức cầm con dao lên.
Nghiêm Hỷ sợ đến mức lùi lại, vừa lùi vừa gào thét:
“Yến cô nương, từng câu từng chữ ta nói đều là sự thật, không có lời nào là giả, Yến cô nương, hãy tin ta, ta mà nói sai một câu, ta sẽ không được chết tử tế.”
“Bây giờ là nói thật, trước đó là nói dối.”
Giọng nói Yến Tam Hợp sắc bén: “Ta hỏi ngươi, vì sao lại nói dối?”
“Ta…”
Nghiêm Hỷ ngẩng đầu, chột dạ nhìn Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp tiến lên một bước, tức giận quát: “Nói!”
“Là bởi vì…”
Nghiêm Hỷ nói xong ba chữ, cũng chỉ nói ra ba chữ.
Một mũi tên bắn thẳng từ bên ngoài vào như một cơn lốc.
Phập…
Xuyên vào ngực trái của Nghiêm Hỷ.
Yến Tam Hợp chỉ đứng cách Nghiêm Hỷ một bước chân, còn chưa kịp phản ứng, Lý Bất Ngôn sửng sốt một hồi đã lao tới ấn nàng xuống đất.
Tạ Tri Phi nhìn thấy hết một màn này, đỉnh đầu muốn nổ tung, nhưng thân thể không chịu tuân theo, cứng đờ.
Lúc này, Chu Thanh rút kiếm đứng chắn trước mặt
Triệu Diệc Thời.
“Có thích khách, có thích khách, mau bảo vệ Thái tử.”