Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 858
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 858 - Kể khổ
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 858: Kể khổ
Nghiêm Hỷ chạy rồi.
Thẩm Trùng dẫn người xông vào trong phòng hắn, trong phòng ngăn nắp sạch sẽ, nhưng không thấy bóng người, vàng bạc tài sản gì cũng chẳng thấy.
Hỏi han khắp nơi, không ai nhìn thấy, Triệu Diệc Thời tức giận tới mức chẳng thèm quan tâm đ ến hình tượng trữ quân gì nữa, đá văng chiếc ghế, lập tức lệnh cho thân vệ Thái tử lục soát toàn thành.
“Hắn trốn ở một xó xỉnh nào đó, rất khó tìm.”
Tạ Tri Phi nghĩ một chút: “Yến Tam Hợp, ngươi và Minh Đình đợi ta ở cung Đoan Mộc, ta về Ngũ Thành một chuyến.”
Yến Tam Hợp biết tìm người là sở trường của Tạ Tri Phi, lúc này mà mình đi theo thì càng loạn thêm: “Được.”
Tạ Tri Phi xoay người ôm quyền với Thái tử: “Điện hạ, ta đi trước.”
Triệu Diệc Thời im lặng gật đầu.
Tuy rằng hắn che giấu rất tốt, nhưng sự tức giận giương cung bạt kiếm vẫn tràn ngập trong ánh mắt, Tạ Tri Phi không có thời gian vỗ về, Nghiêm Hỷ là một nhân vật cực kỳ quan trọng, phải lập tức bắt người về.
Ra ngoài cửa cung, Đinh Nhất và Chu Thanh hết sức lặng lẽ vây ở bên trên.
Tạ Tri Phi cười lạnh: “Chúng ta phải chia ra hành động, Chu Thanh đến Cẩm Y Vệ, Đinh Nhất mang bạc đi tìm nhóm ăn xin, ta về cắm chốt ở Ngũ Thành, một khi có tin tức, truyền đến Ngũ Thành trước.”
“Vâng!”
……
Triệu Diệc Thời vẫn thể hiện sự hàm dưỡng đáng kinh ngạc ngay cả khi tức giận bừng bừng, hắn luôn theo sát bên cạnh Yến Tam Hợp và Bùi Tiếu.
Thi thoảng, ánh mắt lại rơi trên người Lý Bất Ngôn ở trong góc.
“Yến cô nương, chuyện này trách ta, ta thật sự không ngờ tới…”
“Không liên quan gì tới điện hạ.”
Đêm càng yên tĩnh, tâm trí Yến Tam Hợp càng sáng suốt.
Nghiêm Hỷ chạy không thoát.
Tam gia sẽ không chỉ xuất binh lực của Ngũ Thành, hắn còn truyền tin sang phía Cẩm Y Vệ và đám ăn xin, trong vòng hai ba canh giờ nữa sẽ tìm thấy người.
Hiện tại nàng cần phải suy nghĩ, một thái giám nho nhỏ như Nghiêm Hỷ, vì sao phải nói dối?
Còn nữa, sự thật rốt cuộc là gì?
Nghĩ tới đây, Yến Tam Hợp đột nhiên nói: “Điện hạ, người hãy nói thật chi tiết về con người Nghiêm Hỷ cho ta.”
“Con nuôi của Nghiêm Như Hiền, rất thông minh, rất nhanh nhẹn, nhanh tay lẹ mắt, không ai chăm chỉ bằng hắn.”
Triệu Diệc Thời cười khổ: “Không giấu gì Yến cô nương, hắn đến hầu hạ ta, một là ta thấy hắn thật sự chu đáo, hai là ta cũng muốn lấy lòng Nghiêm Như Hiền.”
Lời này, khiến Lý Bất Ngôn đang ngủ gà ngủ gật cũng thẳng người dậy, tỉnh táo luôn.
Nàng vừa tỉnh, Hoàng Kỳ ở bên cũng hào hứng, chăm chú lắng nghe lời nói của Thái tử.
“Khó khăn của người bình thường, không gì ngoài ngày ba bữa cơm, con cái lớn không thành tài, phu thê hay cha nương chồng hay chị em dâu có hòa thuận hay không.
Những người như chúng ta, nhìn thì cao sang quyền quý, nhưng hễ không cẩn thận sẽ vạn kiếp bất phục.”
Triệu Diệc Thời cụp mí mắt xuống.
“Một chuyện phải cân nhắc hàng trăm lần, một người cũng phải cân nhắc hàng trăm lần, dù có nói chuyện cũng phải suy nghĩ trước sau mới dám nói ra.
Ta đã từng nói với cô nương, Thái Tôn cũng tốt, Thái tử cũng được, đều không thể làm theo ý mình, kéo một sợi tóc mà đánh động toàn thân, trên người chúng ta là một đám mạng nhện quấn quanh, nhiều hơn bất cứ ai.”
Ta đến để nghe ngươi nói về Nghiêm Hỷ, không phải nghe ngươi kể khổ.
Yến Tam Hợp hờ hững: “Nhưng thứ các ngươi có, nhiều hơn người khác.”
Trên khuôn mặt nho nhã và ôn hòa của Triệu Diệc Thời lộ ra một nụ cười lạnh: “Yến cô nương nói rất đúng.”
Yến Tam Hợp: “Vậy thì nói về chuyện Nghiêm Hỷ đi.”
“Hắn đến cạnh ta, luôn làm việc ổn thỏa, chu toàn, rất nhanh đã trở thành người thân cận nhất của ta.”
Triệu Diệc Thời: “Ta đã bí mật điều tra, phụ mẫu mất sớm, bị bác cả trong nhà đưa vào trong cung tịnh thân, vì hắn nhanh nhẹn nên được Nghiêm Như Hiền nhìn trúng, lý lịch rất trong sạch.”
“Sau này điện hạ lạnh nhạt Nghiêm Hỷ, có phải vì Nghiêm Như Hỷ rớt đài không?”
“Phải!”
Ánh mắt Triệu Diệc Thời nặng nề, nhưng trả lời hết sức thẳng thắn.
Yến Tam Hợp không hỏi nữa, nàng đoán lý do Nghiêm Hỷ nói dối, có lẽ liên quan đến sự lạnh nhạt của Triệu Diệc Thời.
Trong hoa đình có một sự im lặng kéo dài.
Đêm tàn trời sắp sáng, Thẩm Trùng vội vàng đi vào, nói: “Điện hạ, Yến cô nương, Tam gia phái người tới báo tin, đã tìm thấy người.”
Triệu Diệc Thời: “Ở đâu?”
Yến Tam Hợp: “Còn sống hay đã chết?”
Thẩm Trùng: “Trong một nhà trọ ở ngoại thành phía Tây, vẫn còn sống, Tam gia đã chạy tới đó rồi.”
Triệu Diệc Thời: “Lập tức xuất phát.”
“Hoài Nhân.”
Bùi Tiếu ngăn lại nói: “Sáng nay ngươi vẫn còn buổi triều sớm?”
Triệu Diệc Thời không để ý tới nữa: “Không hỏi cho rõ ràng, ta làm gì còn tâm trạng vào triều nữa.”
Yến Tam Hợp: “Đừng nói linh tinh nữa, đi thôi!”
……
Chuyện không nên công khai, Triệu Diệc Thời chỉ mang theo một mình Thẩm Trùng, và hai thị vệ thân cận.
Khi ra khỏi cổng thành, Thẩm Trùng giơ lên lệnh bài, lính gác thành không dám ho he một tiếng, lập tức cho qua.
Đầu tiên phải đi đường lớn, tiếp theo men theo đường nhỏ, càng đi càng hẻo lánh.
Nửa canh giờ sau, phía trước mới có ánh đèn, đến gần phát hiện là Chu Thanh đang cầm đèn lồ ng, đợi ở bên đường.
“Điện hạ, Yến cô nương, mời đi theo ta.”
Chu Thanh nhảy lên ngựa dẫn đường.
Bùi Tiếu hạ cửa xe, lẩm bẩm với Yến Tam Hợp: “Tên tôn tử Nghiêm Hỷ này chạy cũng giỏi, đến cái nơi chết tiệt này, may mà Tạ ngũ thập tìm ra.”
Lý Bất Ngôn ôm một bụng lửa giận, một tên thái giám đã chết, xoay họ như chong chóng, nửa đêm vẫn còn phải chạy tới chạy lui.
“Yến Tam Hợp, gặp được người sẽ làm gì?”
“Ngươi muốn làm gì thì làm thế ấy, miễn là không chết, chừa một hơi thở cho ta còn hỏi.”
“Ta chỉ đợi câu này thôi đấy.”
……
Nói là nhà trọ nhỏ, thực ra chỉ là một căn nhà ven đường, để hai gian phòng làm phòng cho khách, có khách đến thì cho thuê, không có khách thì để trống.
Tạ Tri Phi đứng đợi ở cửa, sau lưng hắn, cả nhà kia đang run rẩy quỳ dưới đất.
Sau khi xe ngựa dừng lại, Tạ Tri Phi đỡ Triệu Diệc Thời xuống ngựa: “Người ở bên trong, khi bọn ta đến bắt, hắn vẫn còn đang ngủ say.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy sau lưng một bóng người bay qua, Tạ Tri Phi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng giận dữ của Lý Bất Ngôn.
Hắn dùng ánh mắt hỏi Yến Tam Hợp, Yến Tam Hợp lắc đầu với hắn.
Một lúc sau, trong phòng vang lên một tiếng tru như tiếng lợn bị chọc tiết, chẳng ai có chút thương cảm nào, đều mong Lý đại hiệp ra tay tàn nhẫn hơn.
Đối mặt với cường địch, tất cả mọi người đều bận chuẩn bị ngựa chiến, tên tôn tử này cho dù nói dối, giết hắn cũng không xả hết cơn giận.
Tiếng r3n rỉ dần nhỏ đi, Yến Tam Hợp ra hiệu tay xin mời với Triệu Diệc Thời.
Trong phòng, một ngọn đèn như hạt đậu.
Nghiêm Hỷ quỳ trên mặt đất, toàn bộ khuôn mặt bị đánh đến mức nương ruột cũng chẳng nhận ra, hai hàng máu trên mũi chảy dài.
Lý Bất Ngôn nhặt cây gậy lên, đánh mạnh vào bắp chân hắn, hắn đau đớn chồm về phía trước, trong miệng phun ra một ngụm máu.
Một đôi giày màu đen xuất hiện trước mắt hắn, Nghiêm Hỷ không cần nhìn kỹ cũng biết là của Thái tử.
“Điện hạ, xin tha mạng, xin hãy tha cho cái mạng chó này ạ.”
“Muốn sống sót, Yến cô nương hỏi gì, ngươi phải nói cái đó.”
Triệu Diệc Thời nhìn quanh, thấy căn phòng vừa nhỏ vừa ngột ngạt, căn bản không thể chứa được nhiều người như vậy, hắn liếc nhìn Yến Tam Hợp xong, bèn đi ra gian ngoài.
Yến Tam Hợp theo hắn ra ngoài, nhìn thấy hắn ngồi ở ghế phụ cạnh bàn bát tiên, không hề khách khí, ngồi luôn xuống vị trí chủ vị.
Lý Bất Ngôn kéo Nghiêm Hỷ ra ngoài như kéo một con chó chết, ném hắn ra giữa chính phòng.