Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 856
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 856 - Nói dối
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 856: Nói dối
Yến Tam Hợp chạy hai lượt, mang tới hai vò rượu.
Bộ Lục không dám tiến lên hỗ trợ, chỉ mở vò rượu, rót đầy cho Triệu Ngạn Lạc.
“Nói đi, sao lại hỏi chuyện chết trận của Trịnh Ngọc năm Vĩnh Hòa thứ tám?”
Ngay cả một con ruồi cũng không bay được vào phủ Hán Vương, tin tức bên ngoài đương nhiên cũng không truyền vào được.
Triệu Diệc Thời nói ngắn gọn: “Vụ án Trịnh gia có điểm kỳ lạ, Trịnh lão tướng quân chết trận, cũng kỳ lạ.”
“Kỳ lạ?”
Triệu Ngạn Lạc nâng cằm, cười nói:
“Ta khuyên Thái tử điện hạ nên nói rõ ràng hơn một chút, nếu không nhiều ký ức như vậy, ta làm sao biết Thái tử điện hạ muốn nghe cái gì?”
Triệu Diệc Thời vặn mạnh hai ngón tay, dứt khoát nói ra hết.
“Vụ án Trịnh gia không phải do cha con Ngô Quan Nguyệt gây ra, khả năng cao là do Trịnh Ngọc che giấu cô nhi của thái tử bị phế, nên bị…bị tiên đế diệt môn.”
“Che giấu cô nhi của thái tử bị phế? Hắn che giấu cô nhi của thái tử bị phế? Trịnh Ngọc thế mà lại che giấu cô nhi của thái tử bị phế?”
Triệu Ngạc Lạc mở to hai mắt, lại mở to, dường như con ngươi muốn lồi cả ra ngoài.
“Bốp bốp bốp!”
Hắn bất ngờ đấm mạnh vào chõng tre, vừa đập miệng vừa cười lớn “ha ha ha ha.”
Ba người trong phòng bị tiếng cười làm cho mờ mịt.
Người này sao vậy?
Điên rồi à?
Lúc này, tiếng cười của Triệu Ngạn Lạc đột nhiên dừng lại, mơ hồ nói: “Chẳng trách, chẳng trách, chẳng trách…Bọn họ giết Diệp Đông.”
“Ngươi nói gì?” Yến Tam Hợp kinh ngạc thốt lên.
m thanh này, còn lớn hơn tiếng cười, tiếng đập ghế của Triệu Ngạn Lạc, khiến Triệu Diệc Thời, Bộ Lục hồn phi phách tán.
Để che đậy, Triệu Diệc Thời lập tức phụ họa một câu: “Ngươi nói gì, ai giết Diệp Đông?”
“Nghiêm Như Hiền và Đàm Mộc, Đàm Mộc đích thân ra tay, đúng rồi, tiểu nội thị kia cũng có mặt, ta tận mắt nhìn thấy.”
Giọng của Triệu Ngạn Tấn đột nhiên trầm xuống, lặp lại câu nói: “Ta tận mắt nhìn thấy.”
Nói xong, hắn trở nên im lặng, bất động, ánh mắt trừng trừng, trên mặt dần hiện lên vẻ khiếp sợ.
Người sợ hãi hơn cả hắn, là Yến Tam Hợp.
Hán Vương tận mắt nhìn thấy Diệp Đông bị giết, vì sao Nghiêm Hỷ lại nói Diệp Đông tự sát?
Có phải hắn nói dối?
Tại sao hắn phải nói dối?
Yến Tam Hợp đột nhiên quay đầu nhìn Triệu Diệc Thời, phát hiện khuôn mặt Triệu Diệc Thời tái nhợt đang nhìn nàng, sự hoảng sợ nồng đậm trong mắt tràn ngập ra ngoài.
Bộ Lục bên cạnh như bị sét đánh, hồn phách không biết đã trôi dạt đi đâu.
Diệp Đông bị giết?
Không phải tự sát?
“Ta mới nói chuyện của lão tướng quân có gì đó không đúng.”
Ánh mắt Triệu Ngạn Lạc vẫn trống rỗng, như thể đang nói chuyện với bọn Triệu Diệc Thời, cũng dường như đang nói chuyện với chính mình.
“Ta bảo hắn dẫn thêm hai ngàn binh, hắn nói không cần, năm ngàn là đủ rồi. Ta nói phải kéo dài chừng bảy ngày, lão tướng quân à, đây không phải chuyện đùa, đừng cố chấp.
Hắn nói binh của người khác cần bảy ngàn, binh của Trịnh gia ta, chỉ năm ngàn chắc chắn đủ rồi.
Ta vẫn không yên tâm, nói nếu không được thì chúng ta đổi cách khác, đừng mạo hiểm tính mạng. Hắn nói hắn làm mồi nhử là cách tốt nhất, cũng là cách dễ dàng nhất.”
Yến Tam Hợp không quan tâm nhiều đến thế: “Giám quân nghiêm Như Hiền đến Bắc địa, hắn không nói cho ngươi chuyện của Trịnh gia sao?”
“Không, không hề tiết lộ gì, kín đến gió cũng chẳng lọt.”
Triệu Ngạn Tấn đắm chìm trong ký ức của bản thân đến mức không hề phát hiện ra người hỏi hắn đã đổi thành tiểu nội thị bên cạnh Thái tử.
“Ta đoán cũng không dám nói, đại chiến sắp xảy ra, đây chính là làm loạn lòng quân, sẽ bị chặt đầu.”
“Nghiêm Như Hiền có ý kiến gì về việc dùng Trịnh Ngọc làm mồi nhử không?”
“Hắn?”
Triệu Ngạn Lạc cười giễu lắc đầu.
“Hắn chỉ là một thái giám hầu hạ người ta, có thể phát biểu ý kiến gì, tất cả những kế hoạch tác chiến, đều do ta và Trịnh Ngọc thương lượng, không đúng, ba trận chiến sau ta thua trận, đều nghe theo Trịnh Ngọc, là Trịnh Ngọc hắn tự ra quyết định ngược lại.”
Yến Tam Hợp: “Ngươi nhìn thấy bọn hắn giết Diệp Đông thế nào?”
“Trên đường về triều, vì cái chết của Trịnh Ngọc, ta cảm thấy chán nản, nên tìm Diệp Đông nói chuyện.”
Triệu Ngạn Lạc nhớ lại: “Toàn bộ văn thư của đại quân đều do Diệp Đông soạn thảo, ta tiếp xúc với hắn còn nhiều hơn tiếp xúc với Trịnh Ngọc.”
Ngày đó đại quân tiến vào thành Ninh Viễn, ở lại thành Ninh Viễn nghỉ ngơi hai ngày.
Diệp Đông là người thân cận nhất của lão tướng quân, Triệu Ngạn Lạc tự mình sắp xếp một gian phòng cho hắn.
Ban đêm hắn uống hết một vò rượu, nhớ đến lão tướng quân, thấp thỏm ngồi không yên, đi tìm Diệp Đông.
Lão tướng quân chết, Diệp Đông không ăn không uống cũng chẳng nói chẳng rằng, Triệu Ngạn Lạc sợ hắn đau lòng quá độ, chết giữa đường, quyết định đi đả thông cho hắn.
Diệp Đông là người chứng kiến toàn bộ cuộc chiến, nếu bệ hạ trách phạt cái chết của lão tướng quân lên đầu hắn, Diệp Đông còn có thể giúp hắn nói đỡ vài câu.
Khi mở cửa vào, vừa lúc nhìn thấy Đàm Mộc lau vết máu trên kiếm, còn Diệp Đông nằm trên giường, máu trên cổ không ngừng chảy ra, ngã trên giường, từ trên giường ngã lăn xuống đất.
Ở một bên, Nghiêm Như Hiền an ổn ngồi trên ghế uống trà, tiểu nội thị đứng hầu phía sau.
Tiểu nội thị run lẩy bẩy vì sợ hãi.
Máu huyết toàn thân Triệu Ngạn Lạc như bị thiêu đốt, lao tới túm chặt vạt áo trước của Đàm Mộc, trừng mắt.
“Khốn kiếp, ngươi đang làm cái gì vậy?”
“Sao lại giết hắn?”
“Ngươi điên rồi hả?”
“Vương gia?”
Nghiêm Như Hiền dùng giọng sắc bén gọi hắn, liếc nhìn tiểu nội thị phía sau, tiểu nội thị nhanh chóng đóng cửa lại.
Nghiêm Như Hiền đặt tách trà xuống, chậm rãi nói: “Lão nô đi chuyến này, là phụng mệnh của bệ hạ. Nên nói gì, nên làm gì, cũng đều nghe bệ hạ.”
Hắn mỉm cười.
“Vương gia cứ quản tốt đất đai của mình, đừng vươn tay quá dài, cũng đừng hỏi quá nhiều, nếu thật sự vươn tay, thật sự hỏi, cuối cùng sẽ phải chịu xui xẻo thôi.”
Máu huyết sôi trào toàn thân của Triệu Ngạn Lạc, đột nhiên lạnh đi, nhưng trong đầu là một mớ hỗn độn.
Lời này có nghĩa là gì?
Bệ hạ sao có thể có mâu thuẫn gì với một Diệp Đông thấp cổ bé họng?
Lúc này, Nghiêm Như Hiền chắp tay sau lưng, đi tới trước mặt hắn nở nụ cười nham hiểm.
“Vương gia hãy giấu chặt những gì nhìn thấy tối nay vào trong bụng đi, coi như một giấc mơ, cũng coi như làm tròn đạo hiếu làm con, lão nô cũng sẽ thay Vương gia nói vài lời hay trước mặt bệ hạ.”
Triệu Ngạn Lạc không biết mình về phòng bằng cách nào, càng không biết mình làm sao ngủ được, ngày thứ hai mơ màng tỉnh lại, còn thật sự cho rằng mình nằm mơ.
Cho đến khi cận vệ đến bẩm báo, nói rằng Diệp Đông tự sát, hắn mới nhận ra đây không phải là một giấc mơ.
Nhưng Diệp Đông, có quan hệ gì với hắn?
Hắn mạo phạm một văn thư nho nhỏ, đắc tội Nghiêm Như Hiền, đắc tội bệ hạ, đánh đổi tiền đồ sáng lạn của mình sao?
Phạm không nổi.
Phạm không nổi!
Yến Tam Hợp: “Cho nên ngươi căn bản chưa bao giờ nghĩ tới, bọn họ vì sao lại muốn giết Diệp Đông?”
Triệu Ngạn Lạc sửng sốt.
“Đã nghĩ, nhưng ta nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra được. Nghĩ chuyện không rõ ràng, nghĩ nữa thì có tác dụng gì.”
Yến Tam Hợp: “Ngươi biết thảm án Trịnh gia từ lúc nào?”
“Sau khi về kinh thì biết được.”
Triệu Ngạn Lạc cười hà hà: “Ta vẫn đang nghĩ, may là Trịnh Ngọc chết trận, may là Diệp Đông cũng chết rồi, nếu không, cũng đều chết vì lo.”
Hắn vừa cười vừa đi vừa uống rượu, uống nhanh đến nỗi một nửa rượu chảy hết ra khỏi miệng.
Uống liên tiếp ba bát, Triệu Ngạn Tấn ném bát rượu đi, ngả người ra sau, nằm thẳng trên giường, lại ha hả cười lớn.
“Thì ra là như vậy…thì ra là như vậy…đều rõ ràng, hết thảy đều rõ ràng rồi.”
Đều rõ rồi?
Nhưng không có.
Yến Tam Hợp nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Trịnh Ngọc trấn thủ ở thành Hắc Sơn, ngươi đưa quân tiếp viện đến chậm hai canh giờ, là cố ý hay vô ý?”
***Chị Yến xin hân hạnh tài trợ chương trình này