Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 853
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 853: Cách
Một bàn thức ăn, hầu như không ai động đũa.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân – Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Dạ dày giống như có cái gì chặn lại, sơn hào hải vị cũng không lấp vào được.
Ăn xong, cũng không cần Yến Tam Hợp nói gì, rất tự giác tập trung ở thư phòng.
Lục Đại lo lắng nhìn mấy người trẻ tuổi trong phòng, lắc đầu, chắp tay sau lưng đi tuần viện.
“Khụ khụ, ta nói hai câu.”
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lý Bất Ngôn.
“Hương lại đốt xuống một đoạn, thời gian còn lại không nhiều lắm, đừng lười biếng, giúp đỡ nghĩ chủ ý gì đi.” Lý Bất Ngôn nhướng mày: “Tạ tam gia?”
Tạ Tri Phi: “Hả?”
Lý Bất Ngôn: “Ngồi chung với Yến Tam trên cùng một cái ghế dài, rất thoải mái, rất yên tĩnh, rất dễ ngủ đúng không?”
Tạ Tri Phi: “…” Có ý gì?
Lý Bất Ngôn: “Ngáy khò khò cả đêm, đến lúc này rồi còn vô tư như thế?”
Tạ Tri Phi cắn răng: “Cả đêm ta không ngủ, mệt thôi.”
Lý Bất Ngôn nhìn về phía Đinh Nhất.
Đinh Nhất vội khoát tay nói: “Lý cô nương, ta không ngủ.”
Lý Bất Ngôn nhíu mày: “Ngươi không ngủ, nhưng đầu óc nằm trên cổ của ngươi dùng để suy nghĩ vấn đề, không phải để làm vật trang trí.”
Đinh Nhất: “…”
“Hoàng Kỳ ngươi nữa.” Lý Bất Ngôn nheo mắt lại: “Ngươi không thể đầu óc đã không tốt, thái độ còn không đoan chính được.”
Hoàng Kỳ thật sự chứa một bụng ấm ức: “Lý cô nương, ta không đoan chính ở đâu.”
Lý Bất Ngôn: “Vừa rồi ăn cơm, người khác đều ăn không vô, chỉ có ngươi còn uống nổi một chén canh, đã đến lúc này rồi ngươi còn tâm tư ăn canh, không phải thái độ không đoan chính là gì?”
Hoàng Kỳ: “…”
Lý Bất Ngôn liếc về phía Chu Thanh.
Quên đi.
Hắn chạy tới chạy lui rất mệt, không mắng.
Ánh mắt mọi người dừng ở trên người Bùi Tiếu, chờ đại hiệp mắng hắn.
Chờ nửa ngày, cũng không có động tĩnh.
Kỳ là thế, sao đại hiệp lại buông tha cho hắn?
Đúng lúc này, Yến Tam Hợp gõ ngón tay trên bàn.
“Vấn đề nằm ở lão tướng quân, nguyên nhân cái chết của hắn còn uẩn khúc.”
Tiểu Bùi gia được buông tha trong lòng hơi trống rỗng, tích cực đáp lời: “Còn uẩn khúc gì nữa chứ? Chẳng lẽ hắn không phải chết trận?”
“Chẳng lẽ…” Lý Bất Ngôn trầm ngâm: “Trong năm ngàn người kia, có gian tế, hắn bị gian tế gi ết chết?”
Tạ Tri Phi nhìn hai người này, thầm nghĩ hai người các ngươi không vào cùng một nhà, thì không xứng đáng với đầu óc ngốc nghếch y chang nhau của các ngươi.
“Yến Tam Hợp, có một người, chúng ta không thể không tìm.”
“Hán vương.”
“Phải!” Tạ Tri Phi: “Trận chiến đó lão tướng quân dẫn đầu, Hán vương dẫn binh đánh chủ lực Thát Đát trước, sau đó đi cứu viện, nội tình lúc đó, hắn hẳn là người biết rõ ràng nhất.”
Yến Tam Hợp nhíu mày: “Có một vấn đề quan trọng là, làm thế nào để gặp Hán Vương?”
Tạ Tri Phi im lặng.
Đúng vậy, gặp thế nào?
Đây mới là vấn đề mấu chốt!
Hán vương vì khởi binh tạo phản mà bị nhốt ở vương phủ, bất cứ ai cũng đều không được gặp.
Không chỉ không gặp được, mà nếu có ai liên quan đến Hán vương phủ mà để tân đế biết, chắc chắn phải gặp xui xẻo.
“Ta có một cách.”
Đinh Nhất bị mắng không có đầu óc chủ động mở miệng.
“Ta, Lục gia, Chu Thanh, Lý cô nương, Hoàng Kỳ ra tay, đưa hắn ra khỏi Hán vương phủ thì sao?”
Tạ Tri Phi liên tục lắc đầu.
“Cho dù các ngươi đưa hắn ra ngoài thì cũng giấu không được bao lâu, một khi cấm quân phát hiện, thành Tứ Cửu phong tỏa cửa thành, có đào ba thước đất cũng phải tìm được người, đến lúc đó, tội danh của chúng ta không ít đâu.”
“Ta cũng có một cách.”
Hoàng Kỳ bị mắng không đoan chính nói.
“Tìm một tòa nhà gần phủ Hán vương nhất rồi mua lại, đào địa đạo, mấy người chúng ta đồng tâm hiệp lực, đào mười ngày nửa tháng, nói không chừng có thể đào ra một mật đạo thông tới phủ Hán vương phủ.”
Tạ Tri Phi “Ừ” một tiếng: “Mười ngày nửa tháng chắc không đủ đâu, phải mười năm tám năm mới được.”
“Hay là…” Lý Bất Ngôn kéo dài giọng: “Chúng ta hối lộ cấm quân ở vương phủ một chút, Tạ tam gia, cái này ngươi giỏi nhất.”
Tạ Tri Phi lại “Ừ” một tiếng.
“Ta là người đi vào, nhưng Hán vương dựa vào cái gì sẽ kể với ta?
Lỡ như hắn đưa điều kiện với là muốn ta cứu hắn ra thì làm sao bây giờ?”
Lý Bất Ngôn gãi cằm, nhìn Tiểu Bùi gia: Ngươi có chủ ý gì?
Tiểu Bùi gia vội vàng nhìn xuống đất.
Không có ý kiến!
“Cho nên, chúng ta hiện tại đối mặt với hai vấn đề nan giải.” Yến Tam Hợp tổng kết: “Một là làm sao gặp được Hán vương; hai là làm sao để Hán vương mở miệng.”
Tạ Tri Phi im lặng hồi lâu: “Vốn chuyện này ta không muốn làm phiền đến hắn, nhưng bây giờ xem ra, chỉ có hắn mới có hy vọng gặp được.”
Bùi Tiếu giật mình: “Hoài Nhân.”
Cốc cốc cốc!
Giọng Lục Đại vang lên ngoài cửa sổ: “Tiểu chủ tử, Thái tử điện hạ lại tới nữa.”
Nói Tào Tháo là Tào Tháo tới ngay.
Yến Tam Hợp trao đổi ánh mắt với Tạ Tri Phi, cũng không biết Thái tử có mấy phần hy vọng gặp được Hán vương.
…
Gặp Hán vương?
Thần sắc Triệu Diệc Thời nặng nề, chậm rãi đảo qua Bùi Tiếu, Tạ Tri Phi, cuối cùng nhìn về phía Yến Tam Hợp.
“Yến cô nương, tuy rằng ta là Thái tử, nhưng có một số việc không nằm trong phạm vi khống chế của mình.”
Yến Tam Hợp: “Ý ngươi là gì.”
Hắn cười khổ: “Tiên đế qua đời, đã để lại lời, Hán vương đời này không được bước ra khỏi vương phủ nửa bước.”
Yến Tam Hợp chợt hiểu được, Vĩnh Hòa đế để lại khẩu dụ đó, thực ra là đang bảo vệ đứa con trai này.
Khởi binh tạo phản, theo luật phải tru di cửu tộc, Hán vương cho dù là con của thiên tử thì cũng không thể tránh khỏi việc bị xét nhà.
Năm đó phụ thân nàng tạo phản, nếu như mẫu thân Lương thị không giết sạch tất cả mọi người, thì kết cục thực ra cũng giống nhau.
Vĩnh Hòa đế không muốn tự tay giế t chết con trai, lại càng không muốn huynh đệ tương tàn, cho nên dùng một chữ “Nhốt”, để cho người trong vương phủ có thể kéo dài chút hơi tàn, ép tân đế cách xa vương phủ ra.
Cho nên liền hình thành tình cảnh người bên trong không ra được, người bên ngoài cũng đừng mong bước vào.
Hiểu thì hiểu, nhưng chuyện này vẫn phải tiếp tục.
Yến Tam Hợp: “Ta khuyên điện hạ nghĩ cách đi, người này rất mấu chốt, có lẽ chân tướng nằm ở chỗ hắn.”
Lời này, không khác gì đang ép hắn.
Trong mắt Triệu Diệc Thời hiện lên vẻ tức giận, ngón trỏ dùng sức chà xát ngón cái.
Một khắc kia, hắn cho rằng không có ai nhìn thấy được sự khó xử của hắn từ động tác nho nhỏ này.
Nhưng mà, ánh mắt Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu đều ở trên người hắn.
Tạ Tri Phi lén lút ra hiệu cho Yến Tam Hợp an tâm chớ nóng nảy, chuyển đề tài, quan tâm nói: “Hoài Nhân, bệ hạ đêm khuya gọi ngươi vào cung là vì chuyện gì thế?”
Bùi Tiếu thuận lý thành chương nói tiếp: “Chớ có xảy ra chuyện gì đó chứ, mau nói đi.”
Đối mặt với sự quan tâm của hai ngày bạn tốt, hai ngón tay Triệu Diệc Thời mới chậm rãi buông lỏng.
“Ngõa Lạp liên hợp Thát Đát, đánh hạ thành Hắc Sơn rồi.”
“Gì cơ?” Tạ Tri Phi nhảy dựng.
“Đây mới chỉ là bắt đầu.” Triệu Diệc Thời nhìn về phía Tạ Tri Phi: “Ta đã tiến cử Bộ tướng quân với bệ hạ.”
Dùng Bộ Lục?
Tạ Tri Phi trầm ngâm một lúc lâu: “Năm xưa khi hắn đi theo Trịnh lão tướng quân, đã từng đánh trận ở thành Hắc Sơn, nên rất quen thuộc với địa hình nơi đó.”
Đồng tử đen như mực của hắn sáng lên: “Hoài Nhân, dùng Bộ Lục, dùng hay lắm.”
“Vậy chiến mã phải làm sao bây giờ?” Bùi Tiếu xen vào: “Bộ tướng quân dù có bản lĩnh lớn hơn nữa, cũng không thể dùng hai chân đánh giặc với kẻ địch được.”
“Đây là mục đích ta đêm khuya đến biệt viện.” Triệu Diệc Thời nhìn Yến Tam Hợp: “Yến cô nương, ngoại trừ Hán vương, ngươi xem có thể nào…”
“Không thể.”
Yến Tam Hợp đột nhiên nhướng mắt lên, ngữ khí kiên định nói: “Ta muốn gặp hắn, hơn nữa ta đã nghĩ ra cách gặp hắn.”
Dứt lời, ánh mắt mọi người trong phòng đồng thời sáng lên, gần như là trăm miệng một lời hỏi…
“Cách gì?”