Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 852
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 852 - Đánh cược
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 852: Đặt cược
Lý Bất Ngôn đi đâu rồi?
Nàng chạy như bay trở về sương phòng, nhìn cây hương kia.
Hương lại đốt xuống một đoạn, chỉ còn lại, chỉ còn lại… Một phần ba thôi!!!
Phải hình dung biểu cảm của Lý Bất Ngôn lúc này như thế nào đây?
Hẳn là còn kinh hãi hơn thấy ma, đầu gối mềm nhũn, thiếu chút nữa thì quỳ xuống với cây hương này rồi.
Vụ án tra sai, Hương lại đốt một khúc dài.
Không có thời gian nữa,
Không còn thời gian nữa rồi.
Lý Bất Ngôn đặt túi quần áo sang bên cạnh, lại quay về thư phòng, ngoài ý muốn của nàng, Triệu Diệc Thời và Tạ Tri Phi đều đã không còn.
“Thái tử đâu?”
Bùi Tiếu mặc kệ hình tượng ngồi ở ngưỡng cửa, cúi đầu: “Phủ Thái tử tới, nói trong cung có việc gấp tìm hắn.”
“Tam gia đâu?”
“Nói đi cùng Yến Tam Hợp.” Bùi Tiếu ngẩng đầu: “Đúng rồi, ngươi vừa mới đi đâu thế, sao chạy nhanh như vậy, nháy mắt đã không thấy đâu cả.”
Lý Bất Ngôn ngồi xuống bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Ta đi xem hương, hương kia đốt thêm một khúc lớn, đại sự không ổn rồi, tiểu Bùi gia.”
Bùi Tiếu biến sắc, không ngừng ho khan, là bị nước miếng của mình sặc.
Hắn ho đến mịt mờ đầu óc, sau đó thở hổn hển nói: “Chẳng có chuyện gì vừa lòng, đúng là không sống nổi mà.”
Lý Bất Ngôn chạm vào chân hắn.
“Tiểu Bùi gia, đầu óc ngươi tốt, ngươi nói xem, tâm ma này giải sai chỗ nào? Vì sao Yến Tam Hợp và Thái tử điện hạ đều không thắp được hương?”
“…”
Bùi Tiếu nghẹn lời ở cổ họng.
Câu nói không ra khỏi miệng kia là: Ngươi quá coi trọng ta rồi, chuyện Yến Tam Hợp không biết, ta nào biết được?
Lý Bất Ngôn cũng biết mình làm khó dễ người khác, rầu rĩ nói: “Tiếp theo phải làm sao bây giờ?”
“Cái gì mà làm sao bây giờ, điều tra tiếp, tâm ma quạ đen chúng ta điều tra bao lâu chứ?” Bùi Tiếu hừ một tiếng: “Hơn nữa, ngươi phải tin tưởng Yến Tam Hợp, nàng là ai chứ, bà đồng đó, có tâm ma nàng không giải được sao?”
“Thật đúng là không có!”
Lý Bất Ngôn sờ sờ sống mũi, Tiểu Bùi gia bình thường biết nói lời chán nản, gặp chuyện thì chẳng ai lớn tiếng bằng hắn.
Thay đổi rồi?
Sao lại nói thuận tai như vậy?
…
Tiểu Bùi gia hiển nhiên là đánh giá cao Yến Tam Hợp.
Cảnh tượng nến tắt như cục bông, chặn hơi thở của nàng lại.
Trong đầu suy luận chuyện Trịnh gia hết lần này đến lần, kết quả đều là ba chữ… không sai.
Cảm giác thất bại trước nay chưa từng có xông lên, Yến Tam Hợp đi tới trước một cái ghế gỗ, ngã ngồi xuống, khom lưng, vùi mặt vào lòng bàn tay.
Cách đó không xa, Tạ Tri Phi dừng bước, trong bóng tối, hắn tựa như đang mỉm cười.
Yến Tam Hợp rất ít khi mềm yếu như vậy, mặc dù giải xong tâm ma quạ đen, sống an nhàn ở núi Mộc Lê, nàng cũng có dáng vẻ đao thương bất nhập.
Mà lúc này yếu đuối, lại bởi vì Trịnh gia.
Tạ Tri Phi chợt tin trên đời này chắc chắn sẽ có nhân quả, Trịnh gia bởi vì nàng mà diệt, và nàng cũng chắc chắn sẽ khiến cho Trịnh gia không bị trầm oan vào trong tuyết.
Hắn đi tới, ngồi xuống băng ghế.
Yến Tam Hợp ngẩng đầu lên, hắn nhân cơ hội năm lấy tay nàng: “Nàng cứ suy nghĩ đi, ta ngồi đây, không có gì đáng ngại đâu.”
Sắc mặt hắn quá thản nhiên, thản nhiên đến mức Yến Tam Hợp cũng không tiện đuổi người đi.
Đúng là ở bên cạnh.
Quả thực không nói một câu.
Thậm chí còn khiến người ta bất giác thấy an tâm.
Trong đầu Yến Tam Hợp lại bắt đầu quay cuồng, từng câu hỏi vấn đề chồng lên nhau, như có một bàn tay, đang gian nan đẩy ra từng lớp sương mù ra, để tìm được thứ giấu ở tận cùng bên trong.
Cũng không biết qua bao lâu, một tiếng “ùng ục” cắt đứt suy nghĩ của nàng.
Quay đầu, Tạ Tri Phi vẻ mặt bất đắc dĩ: “Không trách ta, chúng ta đã ngồi suốt hai canh giờ rồi.”
“Lâu vậy sao?” Yến Tam Hợp vội vàng đứng dậy: “Đi ăn cơm thôi.”
“Không vội.” Hắn khẽ kéo nàng lại: “Dù sao cũng đã đói rồi, ta giúp ngươi sắp xếp lại suy nghĩ.”
“Nếu không có gì thay đổi, thì vấn đề nằm ở nửa sau, nguyên nhân cái chết của lão tướng quân.”
Hai canh giờ, sương mù đẩy ra, Yến Tam Hợp suy nghĩ mọi chuyện rõ ràng.
Việc này chờ Chu Thanh trở về thì nói rõ ràng.
Tạ Tri Phi nhìn thẳng vào mắt cô, có thứ gì đó trong mắt đã tràn ra.
Yến Tam Hợp chịu không nổi ánh mắt đó, quá nóng rực.
“Tạ Thừa Vũ, chúng ta đánh cược đi.”
“Ta cược chiến mã không khỏe lại.”
Yến Tam Hợp chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Vậy ta cược chiến mã sẽ khỏe lại.”
Tạ Tri Phi: “Tiền cược là gì?”
Yến Tam Hợp: “Ngươi nói đi?”
“Trèo cây.” Tạ Tri Phi: “Ta thắng, ta trèo trước; nàng thắng, nàng trèo trước.”
Có ai đặt cược như ngươi không?
Không đúng.
Yến Tam Hợp nhíu mày: “Chẳng lẽ chúng ta phải trèo một cái cây?”
Tạ Tri Phi khẽ cười.
“Gia!”
Ngoài mấy trượng, Chu Thanh mệt mỏi đi tới.
Tạ Tri Phi kéo Yến Tam Hợp đứng lên, buông tay ra, hỏi: “Thế nào rồi?”
Chu Thanh lắc đầu: “Không thay đổi, vẫn như cũ.”
Tạ Tri Phi thắng nhưng không có chút vui mừng, mặt mày lại nặng nề hơn, trong lòng mơ hồ lo lắng.
Hoài Nhân lúc này vội vàng bị gọi vào cung, không phải là Thát Đát phương bắc xuất hiện con thiêu thân nào đó chứ?”
…
Tạ Tri Phi đoán đúng một nửa.
Đúng là con thiêu thân xuất phát từ phương Bắc, nhưng không phải Thát Đát.
Phía bắc ngoại trừ Thát Đát ra, còn có hai bộ lạc khác: một là Ngõa Lạp, một là Ngột Lương Cáp.
Ngày xưa, hai bộ lạc này là người một nhà, thống nhất gọi là Mông Cổ.
Vĩnh Hòa đế và Trịnh Ngọc liên thủ xuất binh đánh Mông Cổ, đại thắng, khiến cho nội bộ Mông Cổ phân biệt thành hai bộ lạc.
Hai bộ lạc này vì cướp đoạt địa bàn, không phải ngươi đánh ta, thì là ta đánh ngươi, cũng không tạo thành uy hiếp đối với Hoa quốc.
Mấy năm nay, Ngõa Lạp dần dần chiếm thượng phong, cũng nuốt nhiều địa bàn của Ngột Lương Cáp.
Sức mạnh đi kèm với tham vọng.
Ngõa Lạp âm thầm liên hợp Thát Đát, bắt đầu công thành đoạt đất, thành Hắc Sơn mà Trịnh Ngọc lão tướng quân chết trận, mười ngày trước bị Ngõa liên quân đánh hạ, quân đóng trong thành bỏ thành mà chạy.
Tân Đế âm trầm nhìn Thái tử: “Thái tử nói xem, chuyện này làm sao mới tốt?”
Có thể làm sao bây giờ, tất nhiên là binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, phái binh xuất chinh.
Hoa Quốc không thiếu lương tướng, khó là ở chỗ chiến mã.
Triệu Diệc Thời nhíu mày nói: “Bệ hạ, vụ án Trịnh gia sắp điều tra ra được manh mối rồi, đến lúc đó chiến mã khôi phục, chiến sĩ Hoa Quốc ta chắc chắn có thể anh dũng giết địch, đoạt lại thành Hắc Sơn, bảo vệ núi sông của ta.”
“Sắp là khi nào? Đến lúc đó là khi nào?” Giọng nói tân đế không vui: “Làm phiền Thái tử cho trẫm một cái tin chính xác.”
Triệu Diệc Thời không thể đáp, đành phải cắn răng nói: “Nhi thần chắc chắn tận tâm tận lực.”
“Thái tử à!”
Tân Đế đột nhiên im lặng một hồi, hơi cụp mắt, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Giang sơn này là giang sơn Triệu gia, ngươi là con cháu Triệu gia, tận tâm tận lực còn chưa đủ, phải cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi. Nếu không, thì còn mặt mũi nào ăn nói với liệt tổ liệt tông.”
Một luồng khí lạnh lan từ đỉnh đầu xuống, khiến xương cốt cũng bị ép thành một nắm băng vụn.
“Nhi thần, tuân chỉ.” Hắn cúi đầu, che đi nụ cười lạnh lẽo bên môi.