Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 847
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 847 - Ôm nhau
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 847: Tương dung
Nghiêm Hỉ không ngờ Yến Tam Hội đột nhiên hỏi điều này, sau khi sững sờ một chút, trả lời: “Phải!”
Hai tay đặt trên gối của Yến Tam Hợp hơi run rẩy.
Phải rồi.
Người hắn muốn giết là Trịnh Ngọc.
Một công văn nho nhỏ Diệp Đông, sao có thể để vào mắt.
“Yến cô nương, ngươi, ngươi còn có cái gì muốn hỏi không?”
“Quan tài của lão tướng quân vào kinh khi nào?”
Người hỏi là Tạ Tri Phi, giọng của hắn chẳng biết tại sao lại đột nhiên khàn khàn.
“Hồi bẩm Tam gia, là trước giao thừa năm ngày vào kinh, Thái tử ở cửa thành nghênh quan tài, văn võ bá quan trong triều đến hơn phân nửa, dân chúng thành Tứ Cửu…”
Dân chúng thành Tứ Cửu tự phát nghênh đón mười lăm dặm, tranh nhau hộ tống quan tài tướng quân về nhà.
Trong số dân chúng này, có hắn và Tạ Tiểu Hoa.
Khi đó, hồn phách hắn nhập vào người Tạ tam gia hơn năm tháng, thân thể vừa mới điều trị xong, tâm lý cũng đã tiếp nhận chính mình trở thành một người khác.
Nhưng tin tức quan tài lão tướng quân về kinh, lập tức kéo hắn về với Trịnh gia.
Hắn cầu xin Tạ Tiểu Hoa, nói muốn đi nghênh đón, Tạ Tiểu Hoa không nói hai lời, tìm cớ dẫn hắn ra khỏi phủ.
Xe ngựa ra khỏi thành, lái vào quan đạo, trên quan đạo đều là dân chúng bình thường đi bộ.
Tạ Tiểu Hoa buông rèm bông, thở dài nói: “Chết trận cũng tốt, nếu không trở về nhìn thấy bộ dáng của Trịnh gia, chỉ sợ lão tướng quân cũng không sống được mấy ngày.”
Hắn nằm trong lòng Tạ Tiểu Hoa, nói: “Ngươi kể cho ta nghe chuyện lão tướng quân đi.”
“Thật đúng là ba ngày ba đêm cũng nói không hết, con à.”
Đúng vậy.
Hắn ở viện Hải Đường suốt tám năm, còn chưa nghe đủ chuyện của tổ phụ.
Ông mặc khôi giáp, dáng người cao ngất như tùng xanh, khí thế mạnh mẽ như nắng gắt, đôi mắt hổ lấp lánh có thần dưới đôi lông mày kiếm.
Ông đơn thương độc mã vọt vào doanh trại địch quân Thát Đát, dùng một thanh đại đao giết bốn mươi hai người.
Ông dụng binh như thần, từng bước ép quân chủ Đại Tề bỏ thành mà chạy.
Ông…
Ông…
Ông…
Ông cuối cùng chết trận lúc tóc bạc phơ.
“Tam gia à, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta ở trong xe xem thôi, nếu nhiễm phong hàn nữa, lão phu nhân lại lo lắng đó.”
Tạ Tri Phi lắc đầu, khăng khăng muốn xuống xe.
Lúc này, ven đường đã chật ních người, đều kiễng chân, ôm đầu chờ đội ngũ đỡ quan tài đến.
Chờ thật lâu, mới nhìn thấy phía xa có quân đội chạy tới, người cầm đầu giơ một lá cờ, trên cờ viết rõ ràng một chữ “Trịnh”.
“Đến rồi, tướng quân đã trở lại.”
Trong đám người, cũng không biết có ai kêu lên, dân chúng đồng loạt quỳ xuống, có người bắt đầu gạt lệ, có người bắt đầu nhỏ giọng nức nở.
Tạ Tri Phi không quỳ, cứ đứng sững sờ như vậy, nhìn lá cờ kia.
Cha từng nói, lá cờ đầu tiên của Trịnh gia là của nương của cha, cũng là do phu nhân của tướng quân tự tay thêu.
Phu nhân là một nữ nhân nhát gan, sét đánh một cái đã chui vào trong lòng nam nhân, thế nhưng có một lần trước khi đại quân xuất chinh, đã cưỡi ngựa đến, ngăn trượng phu lại rồi ném cho hắn một túi đồ.
Trong túi là một lá cờ, mặt trước thêu một chữ “Trịnh”, mặt sau thêu hai chữ “Bình An”.
Trịnh Ngọc, ngươi phải bình an trở về.
Quan tài màu đen càng ngày càng gần, đến Tạ Tiểu Hoa cũng bắt đầu lau nước mắt.
Tạ Tri Phi chẳng rơi một giọt nước mắt nào.
Ông ấy chỉ tồn tại trong câu chuyện của cha.
Trong câu chuyện, ông là một đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, vị anh hùng ấy cách hắn rất xa, tổ phụ lại cách hắn rất gần.
Nhưng tổ phụ không thích hắn, không thích Hoài Hữu.
Tổ phụ giam bọn họ ở viện Hải Đường, không cho ra khỏi cửa, sợ đôi song sinh bọn họ khắc hắn, khắc Trịnh gia.
Đây thì tính là đại anh hùng gì chứ!
Nhưng mà huyết mạch là tương thông, lúc quan tài đi qua trước mặt hắn, hắn đột nhiên cảm thấy thật đau đớn, nước mắt bất giác chảy xuống.
Hắn nghĩ đến ngày mười lăm tháng bảy hàng năm, tổ phụ đều phái người đưa tới hai cái khóa vàng nho nhỏ vào sinh nhật của hắn và Hoài Hữu.
Trên khóa vàng khắc bốn chữ: Sống lâu trăm tuổi.
Tạ Tri Phi nghĩ tới đây, cuối cùng ngồi không yên, đứng dậy mở cửa, vọt vào trong mưa gió.
Tạ Ngũ Thập?
Tam gia?
Bùi Tiếu khó hiểu nhìn Yến Tam Hợp: “Hắn làm sao vậy?”
“Không có gì.” Yến Tam Hợp thong thả hô hấp: “Chu Thanh, đưa Nghiêm Hỉ về bên cạnh điện hạ, nói là Tam gia nói, để điện hạ đừng làm khó hắn.”
Dứt lời, nàng cũng trực tiếp đi vào trong mưa gió.
Người trong phòng nhìn nhau.
Đinh Nhất muốn đuổi theo, lại bị Chu Thanh ngăn lại.
“Nghiêm công công, chúng ta đi.”
Chu Thanh nâng Nghiêm Hỉ dậy, che dù rời đi.
Lý Bất Ngôn thấy đám người đi xa, đá vào bàn căm hận nói: “Các ngươi biết ta ghê tởm nhất là cái gì không?”
Bùi Tiếu: “Cái gì?”
“Là mấy người vừa muốn làm kỹ nữ, còn muốn lập đền thờ.”
Lý Bất Ngôn tức giận đến mức nổi gân xanh hai bên huyệt Thái Dương.
“Lão tướng quân giấu Yến Tam Hợp là có sai, nhưng Yến Tam Hợp chỉ là nữ tử, lại không thể làm hoàng đế, có thể gây ra sóng gió gì chứ?
Một chút huyết mạch cuối cùng của tiên Thái tử, hắn đều muốn đuổi cùng giết tận, nương nó đúng là lòng dạ độc ác.
Hắn diệt cả nhà Trịnh gia còn chưa tính, còn vu oan lên đầu Ngô Quan Nguyệt, nương nó thật ghê tởm.
Hắn giết lão tướng quân còn chưa tính, còn ép chút tác dụng cuối cùng của lão tướng quân, quá xấu xa.
Cũng khó trách chiến mã đều ủ rũ, theo ta thì mặc kệ hết đi, ủ rũ chết hết mới tốt.”
Nếu đổi lại là trước kia, Bùi Tiếu chắc chắn sẽ cắn răng, hét một tiếng: “Bà cô, ngươi bớt nói một câu đi.”
Nhưng giờ phút này, Bùi Tiếu không chỉ không có ngăn nàng, còn khẽ phụ họa hai chữ.
“Quá rồi.”
…
Trong mưa gió, Tạ Tri Phi nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, dậm chân, quay đầu.
Ngoài mấy trượng, Yến Tam Hợp đỏ mắt nhìn hắn.
Lúc này hắn mới nhận ra, so với chút đau đớn trong lòng mình, nha đầu này mới là người bị dày vò nhất.
Bởi vì trên người của nàng, lại gánh thêm một mạng người.
Tạ Tri Phi quay lại, duỗi tay ôm nàng vào lòng, chiếc cằm hơi gầy khẽ cọ tóc nàng.
“Trong lòng ta buồn bực, đi ra hít thở một hơi thôi.”
“Ta cũng vậy.”
“Nghiêm Như Hiền có thể nói như vậy, có thể thấy được hắn đã kể hết chuyện Trịnh gia cho lão tướng quân, ta không dám tưởng tượng lão tướng quân sau khi nghe được, sẽ đau đến không muốn sống như thế nào.”
“Ta cũng vậy.”
“Ta không dám tưởng tượng ở thành Hắc Sơn, lão tướng quân đã mang tâm trạng như thế nào để dùng trường đao trong tay giết địch.”
“Ta cũng vậy.”
“Ta lại càng không dám tưởng tượng, khoảng khắc ông nhắm mắt lại, là không cam lòng, là hận, hay là giải thoát?”
“Ta cũng vậy.”
“Yến Tam Hợp.” Giọng nói Tạ Tri Phi bị gió thổi gần như vỡ vụn.
“Tướng quân chết trận là điều bình thường, nhưng không đáng chết như vậy, chết như vậy, có khác gì mưu sát đâu?”
“Tất cả là tại ta. Ta là người đã giết ông.”
Yến Tam Hợp cắn răng, nói từng chữ.
Hai tay nàng nắm chặt áo Tạ Tri Phi, mặt vùi chặt trong lòng hắn.
Sự lạnh lẽo quen thuộc trong mắt không thấy đâu, huyết sắc vọt lên, khiến đồng tử của nàng trở nên điên cuồng, oán hận, còn có sự liều mạng muốn ăn cả ngã về không.
Mưa vốn đã lớn, bỗng nhiên biến thành tầm tã, xen lẫn sấm sét vang dội.
Tia chớp kia nối tiếp nhau, khiến bầu trời đêm đen như sáng lên, tựa như không muốn cho đám ma quỷ thế gian một chốn dung thân.