Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 844
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 844 - Nghiêm Hỷ
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 844: Nghiêm Hỷ
Ánh mắt mọi người, đều tập trung trên người Bùi Tiếu.
Bùi Tiếu hít sâu một hơi: “Tâm ma Trịnh gia đã qua bảy bảy bốn mươi chín ngày, có phải tâm ma chưa giải nên ứng lên đầu Yến Tam Hợp hay không.”
Có lý.
Lý Bất Ngôn chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, nhỏ giọng nói: “Tất cả mọi người Trịnh gia đều chết hết, chỉ có Yến Tam Hợp còn sống, đây không phải là hại đến con cháu sao?”
Chu Thanh sợ tới mức nhảy lên, đóng cửa lại, thấp giọng nói: “Nhưng Yến cô nương rõ ràng là…”
Đinh Nhất: “Nàng ta ăn gạo Trịnh gia lớn lên, coi như là người Trịnh gia.”
“Đúng vậy.” Hoàng Kỳ gật mạnh đầu, dáng vẻ rất nghiêm túc: “Tam gia, ngươi nói xem?”. Được copу tại ~ 𝑻RUM𝑻 RUYỆ𝗡﹒Ⅴ𝙣 ~
Tạ Tri Phi rũ mắt, không nói gì.
Thực ra người Trịnh gia thực sự là Đường Minh Nguyệt, nếu xui xẻo thì có thể cũng xui xẻo.
Nhưng nàng sinh ra đã được đưa vào am Thủy Nguyệt, vào Phật môn, chặt đứt trần duyên với Trịnh gia.
Sau đó lại từ Phật môn vào Đường gia, đổi thành họ Đường, hơn nữa viết vào gia phả Đường gia, càng không liên quan đến Trịnh gia.
Cho nên…
Hắn ngẩng đầu, nhìn Yến Tam Hợp: “Ta cảm thấy Đinh Nhất nói đúng, ngươi ăn gạo Trịnh gia lớn lên, là người Trịnh gia.”
“Vậy sao?”
Yến Tam Hợp bình tĩnh nhìn lại hắn, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt.
Lúc này, trong đầu Bùi Tiếu chợt lóe lên: “Cây hương kia nói không chừng cũng nhắm vào Yến Tam Hợp.”
Lý Bất Ngôn vừa nghe lời này, thì tim thắt lại: “Có ý gì?”
“Ai da da, ta cũng không biết nói như thế nào.” Bùi Tiếu dùng sức gãi đầu.
“Mọi người xem hương kia nhé, lúc thì đốt chậm, lúc lại đốt nhanh, lúc đốt chậm thì Yến Tam Hợp chẳng bị gì; Lúc đốt nhanh, nàng lại quên hết, hôm qua hương kia đốt một nửa, Yến Tam Hợp còn quên cả cậu ta.”
“Xong đời rồi.” Hoàng Kỳ bên cạnh vỗ đùi một cái, cũng bất chấp người nói chuyện là chủ tử của hắn.
“Vậy có phải hương đốt hết mà tâm ma của Trịnh gia chưa giải xong, Yến cô nương sẽ quên hết, kể cả Tam gia cũng quên không?”
Một chữ cuối cùng rơi xuống, trong phòng khách không còn âm thanh gì.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Cổ Hoàng Kỳ rụt lại: “Ta, ta nói bừa thôi…”
“Ngươi câm miệng!”
Tạ Tri Phi tức giận vọt tới trước mặt Yến Tam Hợp, há miệng muốn nói gì đó, nhưng cứ nghẹn ở họng chẳng nói được gì.
Yến Tam Hợp nhìn đôi mắt đen run rẩy của hắn, khẽ nhéo tay hắn một cái.
“Muốn nói gì?”
“Yến Tam Hợp.” Giọng của hắn cũng bắt đầu run rẩy: “Nàng dùng trực giác suy nghĩ, rồi cho ta một câu chính xác, có thể nào hương đốt hết thì nàng sẽ quên hết không.”
Trực giác sao?
Thực ra lúc nàng phát hiện mình không biết lão tổ tông là ai thì đã đứng trước lư hương cả nửa đêm.
Trong lòng cũng mơ hồ có đáp án, nhưng lại ôm một chút may mắn, cảm thấy chuyện này không nên rơi vào trên người nàng.
Dù sao nàng cũng là người giải ma.
Yến Tam Hợp chần chờ một lúc: “Coi như là như vậy thì cũng không cần sợ, trước khi hương cháy hết, cứ giải tâm ma Trịnh gia ra là được.”
“Hương?”
Tạ Tri Phi chỉ cảm thấy mỗi một sợi tóc gáy quanh người đều dựng thẳng lên.
Hắn không nói hai lời đã lao ra ngoài như gió.
Bùi Tiếu theo sát phía sau.
Lý Bất Ngôn thấy Yến Tam Hợp ngồi yên không nhúc nhích, giậm chân một cái, cũng lao ra ngoài.
Ngay sau đó là Đinh Nhất, Hoàng kỳ.
Chu Thanh không nhúc nhích, Yến Tam Hợp ngẩng đầu nhìn hắn: “Bình tĩnh thế.”
Chu Thanh thầm nghĩ, ngươi bình tĩnh là Yến cô nương mới đúng, đám người Tam gia đã lo sốt vó rồi.
“Yến cô nương, cùng đi xem thử đi.”
“Đi thôi.”
Chu Thanh thấy nàng ung dung, phá lệ có loại xúc động muốn đập nàng ngất đi rồi bế qua.
…
Năm người đầu tiến đến trước lư hương.
A Di Đà Phật, hương vẫn như ngày hôm qua, còn lại một nửa.
Ai da da, lại gần quá, hơi thở quá nặng, có kinh động đến hương kia không.
Năm người liếc nhau, vô cùng đồng bộ cẩn thận lui về phía sau một bước.
Lý Bất Ngôn nói: “Ta chỉ hận không thể nhặt tro hương kia lên đắp lại thôi.”
Giọng Bùi Tiếu càng thấp: “Bắt đầu từ ngày mai, cửa sổ trong phòng này đều phải đóng lại, một cơn gió cũng không thể lọt vào.”
Đinh Nhất che miệng: “Yến cô nương và Lý cô nương tốt nhất nên đổi sang sương phòng khác ở, đi tới đi lui luôn có thể mang theo chút gió.”
Hoàng Kỳ che cả mũi: “Tam gia, có cách gì làm cho nó cháy chậm một chút không?”
Tạ Tri Phi nghiêm mặt không nói một lời.
Ở Viện Hải Đường tám năm, thời gian đối với hắn cực kỳ chậm chạp, mặt trời mọc lên, lặn xuống, vòng đi vòng lại, ngày tháng nhìn mấy cũng không thấy điểm cuối.
Hôm nay, thời gian lại thành bùa đòi mạng.
Đang giục mạng của hắn.
Hắn hoàn toàn không dám tưởng tượng đến việc Yến Tam Hợp quên hắn, thì hắn sẽ biến thành cái dạng gì?
“Hương này thông linh tính, chúng ta không cần quản nó.” Giọng nói Yến Tam Hợp vang lên ở cửa: “Gặp Nghiêm Hỉ còn quan trọng hơn việc nhìn hương này.”
Mọi người xoay người, ánh mắt đồng bộ lên án: Sao ngươi có thể bình tĩnh như vậy?
Đúng là hoàng đế không vội, thái giám đã lo?
Yến Tam Hợp đi tới, chủ động nắm tay Tạ Tri Phi, dịu dàng nói: “Số mệnh đã thế, có sốt ruột cũng vô dụng.”
Ngón tay mảnh mai thon dài, chạm vào rất lạnh.
Tạ Tri Phi lật tay, nắm chặt tay nàng, đôi mắt đã khôi phục bình tĩnh.
“Chu Thanh, đi gọi Nghiêm Hỉ tới.”
“Vâng!”
Chu Thanh vèo một cái, đã không thấy bóng người.
…
Nghiêm Hỉ đi vào phòng khách, bị vẻ nặng nề trên mặt mọi người làm cho hoảng sợ.
Hắn sợ tới mức hai chân co lại, quỳ xuống nói: “Tam gia, Tiểu Bùi gia gọi tiểu nhân tới…”
“Gọi ngươi tới là hỏi ngươi một chút chuyện.” Bùi Tiếu sốt ruột nói: “Ngươi phải thành thật trả lời ta, nếu dám…”
“Minh Đình.” Yến Tam Hợp nghe không nổi, ngắt lời: “Nghiêm Hỉ, ngươi đứng lên nói chuyện.”
“Tiểu Bùi gia, thực ra trước khi đến, điện hạ đã dặn dò ta là biết gì thì nói đó, không được giấu diếm, nếu có, ngài ấy là người đầu tiên không tha cho ta.”
Bùi Tiếu lúc này mới ý thức được, bản thân đã nóng nảy quá mức.
Hắn ho khan một tiếng: “Nếu Hoài Nhân đã dặn vậy thì Yến cô nương hỏi gì thì người đáp cái đó.”
“Vâng.” Nghiêm Hỉ nhìn Yến Tam Hợp: “Yến cô nương hỏi đi.”
Yến Tam Hợp: “Ngươi ngồi xuống trước đã.”
Nghiêm Hỉ nghe lời ngồi nửa cái mông.
Vóc dáng hắn không cao, thân hình hơi gầy, lúc ngồi xuống hai chân cũng rất chặt, tư thế ngồi rất giống nữ tử.
Khuôn mặt trắng nõn, khiến đôi mắt đen trắng rõ ràng, nhìn có vẻ rất thông minh.
Yến Tam Hợp đánh giá hắn, hỏi: “Nghiêm Như Hiền là nghĩa phụ của ngươi?”
Nghiêm Hỉ vừa nghe đến tên Nghiêm Như Hiền, lông mày bèn rũ xuống.
“Yến cô nương, người như chúng ta, chỉ có nhận nghĩa phụ thì cuộc sống mới có thể dễ chịu, mới có thể trở nên nổi bật, ta cũng là hết cách, ta…”
“Ta hỏi gì ngươi đáp đó, ta không phải tới chất vấn quan hệ giữa ngươi và Nghiêm Như Hiền.”
“Xem cái mồm nát ta này.” Nghiêm Hỉ khẽ tát mình một cái, cười nói: “Không sai, hắn là nghĩa phụ của ta.”