Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 843
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 843: Quên
Trên đường về vẫn ra roi thúc ngựa.
Lúc sắp vào cửa thành, từ xa đã nhìn thấy Chu Thanh đi trước một bước đang chờ ở ven đường.
Tạ Tri Phi chạy tới gần, siết chặt dây cương: “Nói thế nào?”
Chu Thanh: “Gia, người đã chờ ở biệt viện rồi.”
Hoài Nhân làm việc không chỉ nhanh, còn rất chu đáo.
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu liếc nhau, cao giọng nói: “Về biệt viện.”
Trở lại biệt viện, Thang Viên vội vàng ra nghênh đón: “Yến cô nương, Tuệ Như sư thái của am Thủy Nguyệt tới.”
Yến Tam Hợp: “Ta không biết.”
Mọi người dừng bước, đều giật mình nhìn về phía nàng.
Yến Tam Hợp tái mặt: “Nàng là ai?”
Tạ Tri Phi không khỏi cười khổ: “Am chủ am Thủy Nguyệt, cũng là sư phụ của Lan Xuyên.”
Yến Tam Hợp: “…”
Lý Bất Ngôn: “Am Thủy Nguyệt ở ngoại ô phía tây.”
Yến Tam Hợp: “…”
Bùi Tiếu: “Nhị phu nhân Quý gia còn ở bên kia tu hành ba tháng.”
Yến Tam Hợp: “…”
Chu Thanh: “Là vì Nhị phu nhân, Tuệ Như sư thái mới tìm được Yến cô nương để giải ma.”
Yến Tam Hợp: “…”
Đinh Nhất: “Quan tài không khép được là của Tĩnh Trần.”
Yến Tam Hợp: “…”
Hoàng Kỳ: “Yến cô nương… Không phải quên hết rồi chứ?”
Yến Tam Hợp miễn cưỡng nói: “Tĩnh Trần thì ta nhớ.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tạ Tri Phi còn trắng hơn cả Yến Tam Hợp.
Tĩnh Trần nàng nhớ, vậy có nghĩa là, những người khác nàng đều không nhớ
“Quý gia thì sao?” Bùi Tiếu không cam lòng: “Còn nhớ Quý gia không? Quý Lăng Xuyên?”
Yến Tam Hợp tìm kiếm trong đầu một lần, cuối cùng vẫn lắc đầu.
“…”
Từng tiếng hít sâu vang lên.
“Quý gia là nhà ngoại của Minh Đình, Quý Lăng Xuyên là cậu của hắn, đây là tâm ma thứ hai nàng giải ở kinh thành.” Tạ Tri Phi nặng nề nhìn nàng: “Tâm ma này liên lụy đến cha con Ngô Quan Nguyệt, cha con Ngô Quan Nguyệt nàng có nhớ không?”
Lần này Yến Tam Hợp trả lời rất nhanh: “Nhớ, bên cạnh Ngô Thư Niên còn có một Chu Dã.”
Nhớ cha con Ngô Quan Nguyệt, nhớ Chu Dã, không nhớ Quý gia…
Bùi Tiếu liều mạng chớp mắt với Tạ Tri Phi: Chuyện gì đây?
Tạ Tri Phi thở dài: Ta cũng muốn biết, nàng còn nhớ mấy người ở nhị phòng, nhưng lại không nhớ rõ lão phu nhân và phu nhân.
Trong lòng bị thứ gì khẽ lay động, Tạ Tri Phi lập tức hỏi: “Yến Tam Hợp, Liễu di nương còn nhớ rõ không? Tạ Uyển Xu thì sao?”
“Các nàng là ai?”
Bốn chữ, giống như sét đánh ngang tai, khiến tất cả mọi người đều mất hồn mất vía.
Mấy ngày hôm trước, nàng rõ ràng còn nhớ rõ Liễu di nương là ai, sao mới qua vài ngày đã quên hết thế này?
Với tốc độ này, chẳng phải…
Tạ Tri Phi khó khăn nuốt nước miếng: “Chu Thanh.”
“Gia.”
“Đi mời Bùi thái y đến chẩn mạch.”
“Vâng!”
“Chờ đã.” Yến Tam Hợp giương mắt nhìn Tạ Tri Phi: “Ta… cần khám sao?”
“Ngươi nói xem!”
“Ngươi nói xem!”
Lý Bất Ngôn và Bùi Tiếu đồng thời lớn tiếng hét ra ba chữ, trên mặt đều là sự sốt ruột.
Yến Tam Hợp bị rống đến ngẩn ra.
“Ta đi gặp Tuệ Như sư thái.” Lý Bất Ngôn đi vài bước, quay đầu: “Bùi đại nhân của Tăng Lục Ti, cùng đi đi.”
Bùi Tiếu lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, am Thủy Nguyệt là phạm vi quản lý của hắn, nếu như Tuệ Như có chuyện gì, chính mình còn có thể phát huy công dụng: “Đi!”
Đinh Nhất và Hoàng Kỳ liếc nhau, vội ẩn thân.
Trong nháy mắt, trên đường lát đá xanh chỉ còn lại hai người.
Tạ Tri Phi cụp mắt: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở đâu?”
Yến Tam Hợp: “Trong ngõ nhỏ, ngươi khoanh tay, chống một chân.”
Tạ Tri Phi: “Lần đầu tiên cùng nhau ăn cơm là ở đâu.”
Yến Tam Hợp: “Lầu Xuân Phong, rõ ràng ngươi mời, cuối cùng là ta trả tiền.”
Tạ Tri Phi: “Ở trên núi Mộc Lệ, ta thắng Đan Nhị Nhất bao nhiêu tiền?”
Yến Tam Hợp: “Không đếm, ngươi đều cho ta cả, ta để trong rương.”
Tạ Tri Phi: “Lúc ta đưa bạc cho nàng, đã nói gì?”
Yến Tam Hợp: “Nói đây là của thê tử ngươi.”
Đều còn nhớ rõ!
Lửa trong mắt Tạ Tri Phi chợt lóe lên: “Không được quên, nếu nàng dám quên, ta…”
Ta cái gì, Tạ Tri Phi nói không nổi.
Cũng không phải chưa từng quên, tám năm sớm chiều sống chung ở viện Hải Đường, nàng không phải cũng quên không còn gì sao?
“Ta đều sẽ nhớ kỹ, Tạ Thừa Vũ.” Trong mắt nàng chứa ánh sáng lấp lánh.
Tạ Thừa Vũ im lặng một lúc lâu, đưa tay chỉ vào mũi nàng: “Ai quên thì người đó là chó con.”
Yến Tam Hợp ngớ ra, lời này sao quen thế, giống như đã từng nghe ở đâu đó rồi vậy.
“Yến Tam Hợp.”
Bùi Tiếu đi rồi quay lại: “Mấy ngày trước Tuệ Như sư thái nằm mơ, mơ thấy Lan Xuyên nên tới xem thử, không có chuyện gì khác, Lý Bất Ngôn đã bảo bà ở thêm mấy ngày rồi.”
Yến Tam Hợp bình tĩnh lại, ngẩng đầu hỏi Tạ Tri Phi: “Chúng ta đi gặp Nghiêm Hỉ?”
“Gấp gì, người đâu có chạy thoát, chờ gặp Bùi thái y rồi hãy nói.”
Tạ Tri Phi liếc Bùi Tiếu: “Ngươi ra cửa nghênh đón cha ngươi.”
Hắn đi?
Bùi Tiếu ném cho Tạ Tri Phi một cái biểu tình “Ngươi có ngốc hay không”: “Ngươi đi đón, ta trốn.”
…
Bùi Ngụ mặt hầm hầm đi vào biệt viện.
Tiểu súc sinh bỏ lại hai chữ từ hôn, rồi để lại một đống cục diện rối rắm bắt hắn dọn dẹp.
Nương nó tức giận đến ba ngày không xuống giường.
Bùi Ngụ đời trước đã tạo nghiệp gì mà nuôi một con quỷ đòi nợ thế này.
Tạ Tri Phi thấy người đến, bèn bước lên phía trước cười theo: “Bùi thúc, mau mời vào.”
Tên nhóc này cũng là tên khốn kiếp, vì Yến Tam Hợp mà đến phụ mẫu cũng không cần.
Bùi Ngụ lười nhìn Tạ Tri Phi, không nói một lời đi vào nội trạch.
Đến phòng khách nhỏ, đơn giản chào hỏi rồi đứa tay ra bắt mạch.
Bùi Ngụ nhíu mày, sao nhiệt độ trên cổ tay lại lạnh hơn trước thế này?
Mạch tượng cũng giống như trước, sờ có mạch đập, đập cũng rất bình thường, chỉ là không chẩn đoán ra được mạch tượng gì.
Bùi Ngụ ho khan một tiếng: “Cô nương có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Quên vài thứ.”
“Hẳn là dùng não quá độ, hao tổn quá nhiều.” Bùi Ngụ buông tay ra: “Cô nương nghỉ ngơi mấy ngày, dưỡng tinh thần, không cần uống thuốc.”
“Bùi thúc.” Tạ Tri Phi nóng nảy: “Không chẩn đoán ra vấn đề gì khác sao?”
Bùi Ngụ nhấc mí mắt lên, nhìn hắn hồi lâu, thầm nghĩ người khác không biết, tên nhóc ngươi còn không biết sao.
Tạ Tri Phi chợt nhớ tới, lúc trước ở lầu Xuân Phong, Bùi Ngụ đã nói hắn chẩn không ra mạch tượng Yến Tam Hợp, là kê thuốc lung tung.
Hắn còn mắng ông là lang băm.
Lúc này, Bùi Ngụ liếc nhìn Lý Bất Ngôn: “Lý cô nương, ngươi tiễn ta được không?”
Tâm tư của Lý Bất Ngôn đều đặt trên người Yến Tam Hợp.
Tiễn hắn?
Không tiễn!
“Bùi thái y, chính miệng tiểu Bùi gia nói với chúng ta, hắn từ hôn không liên quan đến ai cả, chỉ không muốn cả đời đối mặt với một người không thích mà thôi.”
Lý Bất Ngôn một khi đã thông minh lên, thì chẳng ai thông minh bằng nàng.
“Về phần ta, ta sẽ tự hiểu lấy, sẽ không trèo cao, ngài yên một trăm cái tâm đi.”
“Ngươi…” Mặt già của Bùi Ngụ đỏ bừng, phất tay áo, thở phì phì rời đi.
Hắn chân trước vừa đi, chân sau Bùi Tiếu đã vọt vào: “Thế nào, thế nào, cha ta chẩn đoán ra cái gì không?”
Tạ Tri Phi lắc đầu.
Bùi Tiếu chợt nhíu mày khổ sở: “Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là, chúng ta lại đổi thái y?”
Nhìn khắp thiên hạ, đại phu giỏi hơn Bùi thúc chẳng thể đếm quá mười ngón tay.
Tạ Tri Phi ngồi xuống trước mặt Yến Tam Hợp: “Dựa vào trực giác của nàng, thì là vì nguyên nhân gì?”
Yến Tam Hợp còn chưa nói gì, đã nghe Bùi Tiếu hét lên một tiếng.
“Ta nghĩ ra rồi.”