Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 841
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 841 - Ba điểm
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 841: Ba điểm
Chuyện cũ như gió thổi lướt qua mặt.
Người kể đắm chìm trong hồi ức, không thể tự thoát ra được.
Người nghe cảm xúc mênh mông, sinh ra hận ý.
Tướng quân chết trận trên chiến trường, là chết có ý nghĩa.
Điều kiện tiên quyết là không có âm mưu!
Nếu có, Trịnh Ngọc cả đời bảo vệ quốc gia, thì đó là một chuyện cười lớn.
Yến Tam Hợp cười gằn, yên lặng thay nửa chung trà nóng cho Bộ Lục, chờ hắn bình tĩnh lại.
Bộ Lục bình tĩnh rất nhanh, thần sắc chẳng mấy chốc đã khôi phục bình tĩnh, chút hơi nước trong mắt cũng tản đi không còn gì.
“Yến cô nương, còn gì muốn hỏi không?”
“Còn.” Yến Tam Hợp: “Diệp Đông tự vẫn lúc nào?”
“Trên đường đại quân về triều.”
“Sao ngươi chắc chắn là hắn tự vẫn theo chủ?”
“Sau khi tướng quân chết trận, hắn không nói gì, cũng không ăn uống, làm gì cũng như người mất hồn vậy.” Bộ Lục chán nản: “Thực ra người đau lòng nhất trong Bộ gia quân là hắn, ngoại trừ tướng quân, hắn và ba huynh đệ Đào gia là thân thiết nhất, nhất là Đào lão nhị, có người nói…”
Hắn do dự nhìn Yến Tam Hợp, nghĩ xem có nên nói hay không…
“Hắn và Đào lão nhị là một đôi?”
Bộ Lục kinh ngạc một lát, gật đầu: “Phải.”
“Vậy cái chết của hắn, không chỉ là tuẫn chủ, còn có ý nghĩa khác.”
Yến Tam Hợp: “Ngươi tận mắt nhìn thấy thi thể của hắn không?”
Bộ Lục: “Lén nhìn qua một lần.”
Yến Tam Hợp: “Đúng là tự vẫn sao?”
Bộ Lục chợt thấy mờ mịt, thật đúng là không chắc chắn, dù sao thì có thấy trên cổ có một vết thương rất sâu.
“Yến cô nương nghi ngờ hắn là bị người khác giết?”
Theo thói quen hỏi một câu.
Yến Tam Hợp chuyển đề tài: “Trên đường trở về Nghiêm Như Hiền và Hán vương có biểu hiện gì?”
Bộ Lục cười gằn: “Tên họ Nghiêm kia ngày ngày núp trong xe ngựa, ăn uống đều do con nuôi của hắn bê vào.”
Yến Tam Hợp: “Hắn còn dẫn theo con nuôi sao?”
Bộ Lục: “Là một tiểu thái giám trắng trẻo, cũng không biết có đủ mười tuổi hay chưa, hầu hạ hắn ba bữa sinh hoạt thường ngày, rất thông minh, ta thấy cũng là một tên mị thượng lấn hạ.”
Yến Tam Hợp: “Vậy tiểu thái giám kia tên là gì?”
Bộ Lục nghĩ nghĩ: “Hình như gọi Nghiêm cái gì đó… Đúng, gọi Nghiêm Hỉ.”
Yến Tam Hợp: “Người này bây giờ đang ở đâu?”
Bộ Lục gãi đầu: “Nghe nói sau đó đi theo Thái tử, cụ thể ta cũng không rõ.”
Yến Tam Hợp lập tức nói: “Bộ tướng quân phái người đến trướng bên cạnh hỏi Tam gia, bên cạnh Thái tử có nội thị tên Nghiêm Hỉ hay không.”
Bộ Lục đứng dậy đi ra chủ trướng, dặn dò thị vệ ở cửa vài câu, rồi quay lại ngồi xuống.
Yến Tam Hợp hỏi tiếp: “Vậy Hán vương thì sao?”
Bộ Lục: “Hán vương cũng không lộ diện, cho dù lộ diện, bên cạnh cũng đều là thị vệ của hắn. Nhân vật nhỏ như chúng ta, căn bản không thể nhìn thấy, có thể nhìn từ xa đã là không tệ rồi.”
Yến Tam Hợp: “Hán vương có biểu hiện ra chút tự trách nào với cái chết của lão tướng quân không?”
“Ai chả biết diễn kịch.” Bộ Lục cười gằn: “Bên trong có tự trách hay không chỉ có hắn biết được, dù sao ta cũng không nhìn ra.”
Dứt lời, ngoài trướng có người nói chuyện.
“Tướng quân, Tạ đại nhân nói Nghiêm Hỉ là nội thị bên cạnh Thái tử điện hạ, trước đây rất được điện hạ sủng ái, là một người khéo léo. Về sau bởi vì quan hệ với Nghiêm Như Hiền mà có hơi thất sủng, mấy lần này vào phủ Thái tử, không thấy hắn đâu nữa.”
“Biết rồi, lui xuống đi.”
“Vâng!”
Bộ Lục dịu dàng nói: “Yến cô nương hỏi thăm Nghiêm Hỉ, là muốn…”
“Là muốn gặp hắn một lần.”
Bộ Lục biết quan hệ giữa Tam gia và Thái tử, thầm nghĩ hẳn là không khó.
Yến Tam Hợp đứng dậy: “Đi thôi, chúng ta đi xem bọn Tam gia hỏi được gì rồi?”
Bộ Lục cẩn thận nhìn Yến Tam Hợp: “Yến cô nương, lão tướng quân thật sự là bị người hại chết sao?”
“Trước mắt… còn khó nói.”
Yến Tam Hợp giọng nhỏ như thì thầm.
…
Tạ Tri Phi thấy Yến Tam Hợp đến, thì hơi giật mình, hỏi lẹ vậy sao?
Yến Tam Hợp ý bảo hắn tiếp tục, còn mình thì ngồi xuống trong góc.
Liên tiếp nghe năm sáu người, Yến Tam Hợp bèn đi tới chỗ Bùi Tiếu.
Từ trong trướng Bùi Tiếu đi ra, Yến Tam Hợp đi theo sau Bộ Lục nói: “Dẫn ta đi xem những con ngựa ủ rũ kia.”
“Yến cô nương đi theo ta.”
Hai người đi một vòng quanh bầy ngựa, thì đến giờ trưa.
“Yến cô nương, trở về trướng dùng cơm đi?”
“Được.”
Yến Tam Hợp phơi dưới ánh mặt trời chói chang hồi lâu, cả người không thoải mái, trở lại trong trướng uống liền mấy chén trà lạnh, mới bình tĩnh lại một chút.
Tạ Tri Phi bọn họ còn chưa kết thúc, nàng bèn tự dùng một ít.
Ăn xong không khỏi cảm thấy buồn ngủ, nàng nằm xuống giường trúc, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại, mở mắt ra, phát hiện trong trướng trở nên mờ nhạt.
Bên cạnh có một người ngồi.
Người nọ đưa tay sờ trán nàng: “Tỉnh rồi à?”
Yến Tam Hợp khàn khàn nói: “Các ngươi đều hỏi xong rồi sao?”
Tạ Tri Phi cười nói: “Giờ là mấy giờ rồi? Nếu không hỏi xong, thì nàng sẽ mắng chúng ta làm việc như rùa mất.”
“Giờ nào rồi?”
“Giờ dậu một khắc.”
Yến Tam Hợp sợ tới mức ngồi bật dậy: “Ta lại ngủ suốt một buổi chiều ư?”
“Ừ.” Tạ Tri Phi nghĩ đến lúc bọn họ ở bên cạnh dùng cơm, người này còn ngủ ngon lành, lại bổ sung một câu: “Sét đánh cũng không tỉnh.”
“Mấy ngày nay mệt mỏi quá.” Yến Tam Hợp vén mái tóc bên tai: “Mấy người tiểu Bùi gia đâu?”
“Đứng ở bên ngoài, chân đứng đến gầy hơn ba tấc, eo gầy hơn một tấc rồi.” Giọng nói Bùi Tiếu.
“Tạ tam gia nói một mình hắn trông coi là đủ rồi, ta nói để ta, hắn chê ta vụng về, bảo ta cách xa một chút.” Giọng nói của Lý Bất Ngôn.
“Rõ ràng Tam gia cũng không biết hầu hạ người mà!” Giọng Đinh Nhất vang lên.
“Gia nói trong đại trướng cô nam quả nữ, chúng ta phải ở bên cạnh, tránh cho người nào đó phá hỏng thanh danh Yến cô nương.”
“Bộ tướng quân nói năm người chúng ta giống môn thần.” Giọng của Chu Thanh.
“Thêm ta nữa, tổng cộng là sáu môn thần.” Là giọng nói của Bộ Lục.
Yến Tam Hợp nhìn về phía người nào đó.
Người nào đó vô cùng bình tĩnh ho khan một tiếng, nói: “Chủ yếu là muốn ở bên nàng nhiều hơn, không ngờ lại kéo theo nhiều oán khí như vậy.”
Yến Tam Hợp mỉm cười: “Thắp đèn lên, mời bọn họ vào đi.”
…
Thực ra đã đến giờ cơm, nhưng chẳng ai có tâm tư ăn cơm tối, đều có một bụng lời muốn nói.
Yến Tam Hợp không cho bọn họ nói, chỉ dặn: “Chúng ta viết hết chỗ kỳ lạ lên giấy, như vậy tiết kiệm thời gian hơn.”
Tạ Tri Phi, Bùi Tiếu, Lý Bất Ngôn ngoan ngoãn nghe lời, hỏi Bộ Lục xin giấy bút, từng người một luân phiên viết, viết xong, giao cho Yến Tam Hợp.”
Yến Tam Hợp xem xong, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, chậm rãi mở miệng.
“Tổng kết được ba điểm kỳ lạ: điểm thứ nhất, vì sao triều đình đột nhiên phái giám quân đi bắc địa. Điểm thứ hai, vì sao lão tướng quân chỉ lĩnh năm ngàn quân, đây là chủ ý của ai? Một điểm cuối cùng…”
Nàng nặng nề thở dài một hơi.
“Khoảng tháng chín năm Vĩnh Hòa thứ tám, lão tướng quân bỗng nhiên già đi, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?”