Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 840
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 840 - Chết trận
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 840: Chết trận
Bộ Lục nghiêng đầu, kinh hãi.
Chẳng biết từ lúc nào, chòm râu trên cằm tướng quân đã biến thành râu trắng, không có một sợi nào là màu đen, mà đến lớp da mỏng bên chòm râu kia, cũng rũ xuống.
Lại nhìn lên trên, tóc cũng bạc hết, không lấp lánh ánh sáng, mà giống như là một cây nến đã đốt đến sắp cạn.
Dáng vẻ suy sụp, tinh thần cũng suy sụp.
Già nua nói không nên lời.
Nhưng sao có thể chứ?
Một tháng trước, tướng quân còn ở trận huấn luyện cận chiến cho họ mà.
Một binh sĩ bị hắn quật ngã, hắn ngẩng đầu hô lớn: “Lên nữa đi, tay chân gì mềm nhũn thế, phải khỏe mạnh một chút.”
“Tướng quân.”
Hắn tức giận: “Tên hoạn quan kia làm gì ngài sao?”
Tướng quân trừng mắt: “Hắn dám!”
Không phải hoạn quan thì là Hán vương sao.
Bộ Lục tự nhủ.
“Mấy tên long tử long tôn này đều rất kiêu ngạo, biết đánh giặc cái chó má gì, chỉ làm cho tướng quân thêm phiền thôi.”
Còn chủ soái cơ, tưởng mắt người ta mù à?
Vị Hán vương này muốn mạ vàng trên chiến trường phía bắc để trở về tranh ngôi vị hoàng đế với Thái tử chứ gì.
“Tướng quân, lúc trước ngài không nên nhận củ khoai lang phỏng tay này, cho dù nhận thì ngài phải làm chủ soái mới đúng.”
Lão tướng quân nhìn Bộ Lục.
“Lục Tử à, con người cả đời này không thể nào đi đúng mỗi một bước được, cho tới bây giờ, ta không muốn quay đầu nhìn lại, cũng không có gì phải hối hận, đều là số mệnh đã định.”
Hai mắt hắn buông xuống, vỗ vỗ con ngựa, nặng nề nói: “Phân hợp không do người, sinh tử không do người, đều do trời định cả.”
Lời này khiến trong lòng Bộ Lục khổ sở nói không nên lời.
Đúng vậy, tướng quân vừa lui, bọn họ chỉ có thể ai chạy đường nấy, chỉ có thể nghe ông trời sắp đặt.
“Yến cô nương, mấy câu này ta đã nghĩ rất nhiều lần, lĩnh hội nhiều lần, mới cảm thấy trong lời tướng quân có hàm ý, đáng tiếc, ta lúc ấy ngu xuẩn không nhìn ra được.”
Đúng là trong lời nói có hàm ý.
Mượn lời mở đầu của Bộ Lục, nói ra cảm thán trong lòng Trịnh Ngọc, dưới thần sắc bình tĩnh là sự đau đớn không ai biết.
Nỗi đau khổ đó xé rách hắn, nuốt chửng hắn, ngày ngày đêm đêm, khiến cho hắn chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đã biến từ một tướng quân hăng hái, thành ông lão già nua, không còn chút hào hùng tráng chí.
Yến Tam Hợp hơi nhắm mắt lại, run giọng nói: “Vậy hắn… rốt cuộc là chết trận sa trường như thế nào?”
Bị hỏi đến đây, vẻ mặt Bộ Lục lại ảo não nói không nên lời.
Bọn họ là xuất binh bắc địa vào năm Vĩnh Hòa thứ bảy, thời gian một năm, đến binh lính Trịnh gia quân ngu ngốc nhất cũng nhìn ra, Hán vương chẳng qua chỉ là một tên tầm thường.
Không chỉ không có mưu lược gì, còn có mấy phần cuồng vọng tự phụ.
Ba trận đại quân thua kia, đều do hắn bài binh bố trận, thế nên mới kéo chiến sự đến tháng chín.
Tháng chín ở phía bắc bước vào mùa đông, rất lạnh.
Các tướng sĩ rời nhà suốt hơn một năm, chẳng có ai không nhớ thê tử con cái già trẻ trong nhà, lòng ai cũng nôn nóng được về nhà.
Chiến sự nếu kéo dài đến đầu xuân năm sau, Thát Đát trải qua mùa đông dài nghỉ ngơi, binh mã cường tráng. Binh lính Hoa quốc cũng dần tiêu hao hết sĩ khí trong nhớ nhung mà nhàm chán.
Đây không phải là dẫm vào vết xe đổ của Tống Tri Duật sao.
Phải tốc chiến tốc thắng.
Đại quân Hoa quốc muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng bên Thát Đát lại không muốn.
Bọn họ không ngốc, cũng biết kéo dài qua mùa đông này, thì chiến sự sẽ có lợi cho bọn họ, vì thế bèn phân tán binh lực ra.
Bộ Lục dẫn mấy chục người ra ngoài trận doanh trinh thám, đều chẳng tìm hiểu được quân chủ lực Thát Đát ẩn thân ở nơi nào.
Lúc này, lão tướng quân bèn đưa ra một cách, dùng hắn dụ dỗ quân chủ lực Thát Đát.
Mấy lần Hoa quốc đánh quy mô lớn với Thát Đát, đều là binh lính do lão tướng lãnh đạo, người Thát Đát hận hắn thấu xương.
Lần này lão tướng quân lại xuất chinh, phía Thát Đát đã thề, sẽ cắt đầu lão tướng quân, để tế bái vong hồn chết dưới đao của hắn.
Quan trọng hơn là… Lão tướng quân là tâm phúc của trận Bắc chinh lần này, Thát Đát hiểu rõ ràng, chỉ cần giết lão tướng quân, thì tên hèn nhát Hán Vương này căn bản không đáng lo lắng, đại quân Hoa quốc tất bại không thể nghi ngờ.
Kế là kế tốt, nhưng lại quá nguy hiểm, đường đường đại tướng quân nào có ai lấy thân mạo hiểm?
Nhưng nếu muốn thắng trận, muốn ăn một bữa cơm đoàn viên với gia đình trước tết thì dùng lão tướng quân làm mồi nhử, là mưu kế đơn giản nhất, cũng hữu hiệu nhất.
Chủ tướng trong trướng thắp sáng đèn suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng chế định ra kế hoạch…
Chuyện bắt đầu từ khi binh Trịnh gia đánh nhau với binh Hán vương.
Gây ra mâu thuẫn giữa tướng quân và Hán vương;
Tướng quân bất mãn Hán vương khoa tay múa chân, Hán vương chán ghét tướng quân cậy già lên mặt.
Một núi không thể hai hổ, để tránh xung đột, tướng quân dẫn quân Trịnh gia, di chuyển đến thành Hắc Sơn cách đó ba trăm dặm để sống qua mùa đông.
Thát Đát nhận được tin, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, quy mô xuất binh vây thành Hắc Sơn.
Quân Trịnh gia có hai vạn binh lực, vậy Thát Đát ít nhất phải phái ra bốn vạn binh lực, một khi xuất binh, sẽ bại lộ vị trí ẩn thân của binh chủ lực.
Hán vương dẫn binh tiêu diệt binh chủ lực của Thát Đát, sau đó trợ giúp thành Hắc Sơn.
Lão tướng chống đỡ bảy ngày trong thành Hắc Sơn, mới chờ được binh Hán Vương tới cứu.
Yến Tam Hợp: “Binh lực mà lão tướng quân thật sự mang đi, là bao nhiêu?”
Bộ Lục kinh hãi, hồi lâu mới trả lời: “Chỉ có năm ngàn.”
Yến Tam Hợp: “Nói cách khác, lão tướng quân phải dùng năm ngàn nhân mã, giữ một tòa thành trống suốt bảy ngày, ngoài thành là bốn vạn tinh binh Thát Đát.”
Bộ Lục: “Đúng.”
Yến Tam Hợp nắm chặt tay: “Vì sao lĩnh ít binh như vậy?”
Bộ Lục hít sâu một hơi: “Bởi vì muốn bảo vệ Hán vương không có gì sai sót, thì lão tướng quân nhiều nhất chỉ có thể mang năm ngàn binh.”
Yến Tam Hợp: “Lúc kế hoạch này chế định, Nghiêm Như Hiền có tham dự hay không?”
Bộ Lục: “Yến cô nương, đây không phải là điều mà một phó úy nho nhỏ như ta có thể biết.”
Yến Tam Hợp: “Tướng quân chống đỡ được mấy ngày?”
Bộ Lục: “Suốt bảy ngày.”
Yến Tam Hợp: “Không đợi viện quân tới?”
Bộ Lục: “Viện binh chậm hai canh giờ.”
Giọng Yến Tam Hợp run rẩy: “Vì sao lại chậm?”
Bộ Lục: “Bởi vì trên đường đến thành Hắc Sơn, phải qua hai cửa ải, cửa ải chỉ có thể cho một người một ngựa đi qua, trì hoãn thời gian.”
Yến Tam Hợp: “Cho nên tướng quân chết trận như thế.”
“Phải!” Hốc mắt Bộ Lục nóng lên, nước mắt suýt nữa rơi xuống.
“Khi Hán vương thống lĩnh viện quân chạy tới thành Hắc Sơn, cửa thành đang mở rộng, từng cỗ thi thể chồng chất như núi, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.”
Tất cả quân Trịnh gia đều như kẻ điên, liều mạng xông vào tìm kiếm lão tướng quân.
Đột nhiên, tất cả mọi người đều dừng bước trước một nơi cách đống thi thể không xa.
Giữa đống thi thể kia, có một ông lão tóc bạc quỳ ở đó.
Ông lão cúi thấp đầu, trên người cắm đầy trường kiếm, máu nhuộm đỏ khôi giáp của ông.
Tay phải ông nặm chặt cột cờ, phía trên cột cờ, treo một miếng vải nhỏ.
Gió thổi vải rách, phía trên viết một chữ “Trịnh”.
Mái tóc bạc của ông cũng bị gió thổi tản đi, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.
Tất cả mọi người Trịnh gia quân đều thấy đau, chân gập lại, quỳ thẳng xuống.
“Lão… Tướng… Quân!”
Tiếng kêu đinh tai nhức óc vang vọng cả tòa thành Hắc Vân, chấn động màng nhĩ Bộ Lục.
Hai hàng nước mắt hắn chảy xuống.
Tướng quân à, không phải đã nói về kinh sẽ uống một nữa với hai cha con chúng ta sao?