Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 839
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 839 - Giám quân
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 839: Giám quân
Lão tướng quân làm nũng, Bộ Lục cả đời này chỉ thấy một lần.
Đó là lần đầu tiên đại quân giao phong với Thát Đát, dưới sự bài binh bố trận của lão tướng quân, đại quân bất ngờ chiến thắng.
Trận chiến này có tác dụng cổ vũ sĩ khí rất lớn.
Ban đêm, lão tướng quân đến Tiền tiêu doanh, bốn thị vệ đi theo sau, mỗi người xách theo bốn vò rượu trong tay.
Lần này đại quân đánh thắng trận, là bởi vì Tiền tiêu doanh phát hiện một lỗ hổng trong phòng ngự của kẻ địch trong quá trình tìm hiểu.
Bộ Lục cực kỳ đắc ý, lão tướng quân là đặc biệt tới khao bọn họ sao.
Mười sáu vò rượu, ba trăm người của Tiền tiêu doanh mỗi người nửa chén, lão tướng quân thì uống hết một chén rưỡi, bởi vì tất cả mọi người đều đến kính rượu.
Trong lúc say, lão tướng quân ôm vai Bộ Lục, khe khẽ thở dài: “Tên nhóc ngươi thật chẳng chịu chua kém cha mình, năm đó không uổng công cứu ngươi một mạng. Lục tử của ta rất có tiền đồ, đợi về kinh ta sẽ uống một bữa với hai cha con ngươi.”
Bộ Lục cười đến miệng cũng không khép lại được, mang theo vài phần ngạo nghễ nói: “Tửu lượng của ngài…”
“Tửu lượng của ta làm sao?” Lão tướng quân vỗ nhẹ đầu hắn: “Ngươi không thể nhường ta, dỗ ta vui sao?”
Bộ Lục cả kinh đến miệng cũng không khép lại được, trong lòng như có một trận trống đánh.
“Yến cô nương biết không, từ ngày đó trở đi, ta cực kỳ hâm mộ bốn thị vệ bên cạnh tướng quân, hâm mộ bọn họ có thể nhìn thấy rất nhiều mặt của tướng quân, mà chúng ta lại chỉ có thể nhìn thấy một mặt của ngài.”
Yến Tam Hợp: “Bốn thị vệ của tướng quân là bốn người nào?”
“Một văn ba võ.
Văn tên là Diệp Đông, phụ trách tất cả văn thư trong quân doanh, cả việc ăn uống sinh hoạt thường ngày của tướng quân.
Người này là tâm phúc trong tâm phúc của tướng quân, ngủ cùng tướng quân trong một trướng doanh.
Ba võ theo thứ tự là Đào Sinh, Đào Huân, Đào Nguy, là huynh đệ sinh ba.
Nương của ba người này là một quân kỹ, lúc sinh ba huynh đệ chết vì khó sinh, không biết cha là ai, tướng quân bèn thu dưỡng ba người, dạy bọn họ công phu quyền cước.
Ba huynh đệ Đào gia chết trận với tướng quân, còn Diệp Đông là tự vẫn theo chủ.”
Yến Tam Hợp không rõ: “Tại sao phải tự vẫn theo chủ?”
Bộ Lục rũ mắt xuống, trên mặt mang theo vẻ cô đơn.
“Hắn là nghĩa tử của tướng quân, có tình cảm rất sâu đậm với tướng quân, tên nhóc này rất thông minh, đọc rất nhiều sách, thư nhà của chúng ta đều là hắn viết thay.”
Tình cảm sâu đậm hơn nữa, thì cũng không cần phải chết theo chủ mà.
Cái chết của Diệp Đông thật kỳ lạ.
Yến Tam Hợp thầm ghi lại trong lòng, lại hỏi: “Thay đổi của tướng quân, hẳn là xuất hiện vào khoảng tháng chín năm Vĩnh Hòa thứ tám.”
Bộ Lục gật đầu: “Yến cô nương, nếu việc này không đẩy từ sau lên trước thì ta hoàn toàn không nhìn ra tướng quân có thay đổi gì, ngài giấu quá tốt.”
“Không phải hắn giấu tốt, mà ngươi cách hắn quá xa.” Yến Tam Hợp nhìn hắn: “Nói đi, ngươi đã đoán ra có gì kỳ lạ.”
Bộ Lục rót một chung trà.
“Ta không biết phán đoán của mình có đúng hay không, Yến cô nương tạm thời nghe đã.
Cái thứ nhất không đúng, mùng một tháng chín năm Vĩnh Hòa thứ tám, triều đình đột nhiên phái một vị giám quân đến bắc địa.”
Giám quân?
“Tên cũng như ý nghĩa, là giám sát đại quân, còn có thể mang thánh chỉ hoặc khẩu dụ của bệ hạ đến.”
“Tình huống nào thì triều đình sẽ phái giám quân xuống?”
“Bình thường dưới tình huống chiến sự bị cản trở, hoặc liên tục bị đánh bại, triều đình mới phái giám quân xuống.”
“Tình hình của các ngươi lúc đó ra sao?”
“Cuộc chiến diễn ra suôn sẻ, chúng ta chỉ thua ba lần trong một năm, tướng quân còn nói rằng chúng ta có thể sẽ được về nhà ăn bữa cơm đoàn viên trước tết.”
Ăn bữa cơm đoàn viên, có nghĩa đánh thắng trận trở về nhà.
Nói cách khác, Trịnh Ngọc lão tướng quân có dự đoán rất rõ ràng với chiến sự.
Yến Tam Hợp: “Giám quân triều đình phái tới là ai?”
Bộ Lục: “Tâm phúc của tiên đế, đại thái giám Nghiêm Như Hiền.”
Nghiêm Như Hiền?
Yến Tam Hợp nghe được cái tên này, không hề thấy giật mình.
Có rất nhiều chuyện quan trọng của Vĩnh Hòa đế Triệu Tễ, đều do vị đại thái giám này ra mặt xử lý.
Yến Tam Hợp: “Nghiêm Như Hiền mang theo thánh chỉ hoặc khẩu dụ đến sao?”
Bộ Lục cười gằn: “Kỳ quái là kỳ quái ở chỗ này, Nghiêm công công chẳng mang theo gì, đại quân lập tức dấy lên lòng hoảng sợ.”
Giám quân thực sự giám sát, là tướng soái.
Mà tướng soái thực sự của đại quân chỉ có hai người: một là Hán Vương, một là Trịnh Ngọc.
Hoàng đế chắc chắn sẽ không hạ thủ với con ruột của mình, vậy chỉ có một nguyên nhân – Trịnh lão tướng quân.
Ngay khi mọi người cho rằng Trịnh lão tướng quân sắp bị thay thế, thì trong trướng chủ soái lại truyền ra tin tức…
Hoàng đế thật sự là không yên tâm chiến sự, không yên tâm Hán vương, nên mới phái giám quân đến.
Nhưng giết gà há lại dùng dao mổ trâu?
Nghiêm Như Hiền là tâm phúc đệ nhất trước mặt Hoàng đế.
Trịnh gia quân cũng không để tâm lắm với nhất cử nhất động của Nghiêm Như Hiền, thấy hắn rất khách khí với lão tướng quân, lúc chiều xuống, hai người thỉnh thoảng còn đi tản bộ với nhau.
Lúc này tâm mọi người mới thoáng an ổn lại.
Yến Tam Hợp: “Điều kỳ lạ thứ hai là gì?”
Bộ Lục hít sâu một hơi: “Là lão tướng quân.”
“Sau khi Nghiêm Như Hiền đến, lão tướng quân tuy rằng vẫn đi tuần tra các quân doanh như thường ngày, nhưng trên mặt chỉ có uy nghiêm, không thấy cười.
Hắn đột nhiên biến thành một đại tướng quân cao cao tại thượng, giữ quan hệ nghiêm túc với tất cả cấp dưới.
Lúc ấy mọi người cho rằng lão tướng quân là cố ý làm cho Nghiêm Như Hiền xem, cho nên không để trong lòng, càng không nghĩ sâu xa.”
Thực sự khiến Bộ Lục thấy kỳ lạ, là lần đó hắn dẫn người thăm dò tình hình quân địch trở về, phát hiện lão tướng quân thong thả dắt ngựa đi bên dòng suối nhỏ cách doanh trướng chừng mười lăm dặm.
Phía sau lại không có một người.
Ba huynh đệ Đào gia đâu?
Lỡ có quân địch tấn công thì sao?
Bộ Lục vội lệnh cho thủ hạ về quân doanh trước, còn mình thì chạy như bay về phía lão tướng quân.
Tướng quân ngẩng đầu thấy là hắn, thì mặt mày căng thẳng: “Ngươi tới làm gì?”
Bộ Lục xoay người xuống ngựa: “Đến đi với ngài, một mình ngài đi rất nguy hiểm.”
“Ở ngoài doanh trướng nhà mình, nguy hiểm ở đâu ra, trở về nghỉ ngơi đi.”
“Ngài có tâm sự sao?”
“Tên nhóc ngươi có ý gì?”
“Đừng quan tâm đ ến ý của ta, dù sao ngài cũng có tâm sự.”
Cái mạng này của Bộ Lục là tướng quân cho, bình thường cực kỳ chú ý đến lời nói cử chỉ của tướng quân, lúc tướng quân có tâm sự, hai hàng lông mày sẽ nhíu lại với nhau.
“Nếu được thì ngài nói ra đi, nói không chừng ta còn có thể đưa chủ ý cho ngài.”
Lão tướng quân lạnh lùng liếc hắn, không nói lời nào.
Bộ Lục cẩn thận thăm dò: “Tên họ Nghiêm kia ức hiếp ngài à?”
“Hắn ức hiếp gì ta?” Lão tướng quân dí tay vào đầu hắn: “Đang lo nên sắp xếp cho đám các ngươi thế nào đây!”
Bộ Lục nghe lời này, cũng không khỏi thấy thương cảm.
Lão tướng quân đánh xong trận này, chắc chắn phải rút lui, trong năm người con, không một người nào có thể tiếp nhận y bát của ngài.
Vậy có nghĩa là sau trận chiến này, quân Trịnh gia sẽ không còn tồn tại nữa.
Mấy người họ sẽ bị phân tán đến các quân doanh khác nhỉ, tuy rằng cũng là luyện binh đánh trận, nhưng chung quy là rất khác.
Không có hồn.
Đúng vậy, hồn của quân Trịnh gia, là Trịnh lão tướng quân.
Lão tướng quân dùng mấy chục năm thời gian, mới dạy dỗ ra đám người họ, tạo ra một Trịnh gia quân kỷ luật nghiêm minh, sức chiến đấu mạnh mẽ.
Khi hắn rời đi, mọi thứ sẽ tan biến.
Vừa nghĩ đến từ tan biến, khí thế Bộ Lục cũng ít đi: “Tướng quân, ta không nỡ.”
“Không nỡ cũng phải nỡ, Lục Tử à, trên đời này không có bữa tiệc nào là không tàn, phụ mẫu cũng thế, phu thê cũng vậy, con cháu cũng thế… Kết quả đều sẽ rời bỏ ngươi, trời đất bao la, cuối cùng chỉ còn lại một mình ngươi.”
Giọng nói tướng quân trầm thấp hùng hậu, Bộ Lục nghe thấy lại như lọt vào trong sương mù.
Đang yên đang lành, sao lại nói những lời này làm gì?
Hắn quay đầu, kinh hãi nhảy dựng.