Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 837
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 837 - Nguyên nhân cái chết
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 837: Nguyên nhân cái chết
Trương Khuê pha trà xong, đặt lên bàn, vội quét qua Yến Tam Hợp, vén rèm đi ra khỏi trướng.
Lạ thật.
Cái cô nương gầy teo nho nhỏ này ngồi đối diện với tướng quân lại chẳng có chút yếu thế, nhìn tướng quân dường như có hơi yếu ớt.
Bộ Lục đâu chỉ thấy yếu ớt, đầu óc lúc này còn trống rỗng.
Hắn là một võ tướng, chưa bao giờ tin những thứ thần thần quỷ quỷ kia, cho dù chiến mã xảy ra vấn đề, thì hắn vẫn là nửa tin nửa ngờ.
Nhưng mà khi vụ án oan của Trịnh gia chiêu cáo thiên hạ, một nửa chiến mã cải tử hồi sinh, hắn mới phát hiện, trên đời này có rất nhiều thứ tồn tại, chỉ là mắt thường nhìn không nhìn thấy mà thôi.
“Yến cô nương, ngươi cứ hỏi đi, ta…”
“Bộ tướng quân.” Yến Tam Hợp ngắt lời hắn: “Ngươi biết chuyến này ta tới đây là muốn hỏi gì không?”
“Biết, Chu huynh đệ nói rồi, hỏi chuyện trước kia của lão tướng quân.”
“Vậy… tại sao ta lại hỏi chuyện trước đây của lão tướng quân?”
“Vì án oan Trịnh gia, vì một nửa chiến mã còn lại.”
“Không đúng.”
Yến Tam Hợp nghiêng người về phía trước, đè giọng xuống: “Là vì điều tra… nguyên nhân thực sự cái chết của lão tướng quân!”
Tay Bộ Lục run lên, chung trà đổ trên mặt đất.
“Yến cô nương, ngươi, ngươi vừa mới nói cái gì?”
Điều tra nguyên nhân lão tướng quân chết trận.
Bộ Lục gian nan nặn ra một câu: “Chết, chết trận còn có nguyên nhân sao?”
Yến Tam Hợp: “Có!”
Bộ Lục cứng đờ như khúc gỗ, cả buổi trời mới tìm được giọng mình.
“Yến cô nương, ngươi hỏi đi, lão tướng quân có ân nặng như núi với ta, ta tuyệt đối không dối gạt.”
“Vĩnh Hòa năm thứ bảy, trận chiến với Thát Đát, lúc đó ngươi đảm nhiệm chức vị gì trong quân doanh?”
Lúc Bộ Lục nhận được tin tức của Chu Thanh, đã nhớ lại tất cả chuyện trước kia một lượt.
“Năm ấy ta ở Bộ gia quân đảm nhiệm chức phó úy, lĩnh một chi kỵ binh ba trăm người, phụ trách tìm hiểu tình hình địch, thăm dò địa hình.”
“Vĩnh Hòa năm thứ bảy, đại quân xuất phát đến bắc địa; mười lăm tháng bảy năm Vĩnh Hòa thứ tám, Trịnh gia bị diệt môn; tháng mười một năm Vĩnh Hòa thứ tám, tướng quân chết trận sa trường.” Yến Tam Hợp: “Bộ Lục, dòng thời gian này có đúng không?”
Bộ Lục: “Yến cô nương, hoàn toàn đúng.”
“Vậy chúng ta cứ theo dòng thời gian này mà hỏi từng câu một.”
Yến Tam Hợp: “Vĩnh Hòa năm thứ bảy, triều đình có nhiều người tài ba như vậy, vì sao tiên đế lại phái lão tướng quân Trịnh Ngọc xuất chinh?”
“Yến cô nương, chuyện này nói ra rất dài.”
“Vậy thì nói ngắn gọn đi.”
“Nói ngắn gọn, cũng phải có đầu có đuôi.
Chuyện phải ngược dòng đến mùa hè năm thứ năm Vĩnh Hòa, mùa hè năm ấy, tiên đế phái sứ giả đến Thát Đát phía bắc, thương thảo công việc biên cảnh.
Thát Đát là dân du mục sống trên lưng ngựa.
Một năm thì có một nửa thời gian bắc địa là mùa đông, lúa mạch, hay lúa gì cũng không thể sống nổi.
Bắc địa thiếu ăn thiếu uống, người Thát Đát vì muốn sống sót, nên thường đến biên giới Hoa quốc cướp đồ.
Bọn họ bình thường đến như một trận gió đến, cướp xong lại vụt về, rất khó phòng ngừa.
Dân chúng Bắc địa bị bọn họ giày vò khổ không thể tả, chỉ có thể xin giúp đỡ của triều đình.
Sứ tiết năm đó tên là Tưởng Phó.
Tưởng Phó xuất thân tiến sĩ, sau vào Lễ bộ làm quan, người này văn chương cao minh, tài ăn nói lại càng cao minh, thường hay xuất khẩu thành thơ.
Tính tình cũng khéo léo, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Cho nên Tưởng Phó ở trong quan trường thuận buồm xuôi gió, tuổi còn trẻ đã làm đến chức thị lang.
Tiên đế phái hắn đi sứ Thát Đát, là nhìn trúng cái lưỡi ba tấc của hắn, muốn thuyết phục Thát Đát khai thông mậu dịch, trao đổi qua lại, không quấy rầy bách tính Hoa quốc nữa.
Vốn buổi hòa đàm rất thuận lợi, Tưởng Phó cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, đã ký kết hiệp nghị cơ bản cùng vua Thát Đát.
Vấn đề xuất hiện trong một bữa tiệc rượu.
Tưởng Phó đi tiểu ngoài trướng, đúng lúc Thát Đát vương cũng đi tiểu, đứng ở bên cạnh hắn.
Hai người đàn ông đi tiểu, tất nhiên sẽ so sánh xem ai đi tiểu xa hơn.
Tưởng Phó là một thư sinh yếu đuối, sức khỏe chăc chắn sẽ kém hơn vua Thát Đát nhiều năm tập võ.
Vua Thát Đát vừa tiểu vừa cười nhạo nam nhân Hoa quốc chúng ta ai cũng như Tưởng Phó, đến nữ nhân cũng không thỏa mãn được.
Tưởng Phó lạnh lùng trả lời hắn bốn chữ: Đốt đàn nấu hạc.
Có nghĩa là mấy kẻ man rợ bắc địa các ngươi ngoại trừ việc chà đạp đồ tốt ra thì còn làm gì được? Chỉ là một đám mọi rợ mà thôi.
Hắn cho rằng vua Thát Đát không nghe hiểu, không ngờ người này không chỉ nghe hiểu, còn nghe được ngạo khí và sự khinh thường trong lời nói của hắn, mượn hơi rượu, rút đao gi ết chết Tưởng Phó.
Từ xưa đến nay, hai nước giao chiến, chưa bao giờ chém sứ giả.
Tin tức truyền tới Hoa quốc, tiên đế giận dữ, lập tức phái đại tướng quân Tống Tri Duật xuất chinh.
“Khoan đã.” Yến Tam Hợp lên tiếng cắt đứt: “Tiên đế phái Tống Tri Duật xuất phát từ suy tính gì?”
Tống Tri Duật sinh ra từ nhà võ tướng, từ nhỏ tập võ, học thuộc binh pháp, cũng đi theo tiên đế đánh nhau ở bắc địa vài lần, hiểu rất rõ tình hình bắc địa.
Bộ Lục: “Tiên đế dùng hắn, một là bởi vì hắn quen thuộc với Bắc địa, hai là Thái tử lúc đó tiến cử, cũng là đương kim bệ hạ bây giờ.”
Yến Tam Hợp: “Vậy, vì sao đương kim bệ hạ lại tiến cử hắn?”
Bộ Lục: “Tống Tri Duật và Thái tử từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hai người xem như chí giao.”
Yến Tam Hợp: “Tiên đế và Thái tử xưa nay bất hòa, tại sao lại nghe lời Thái tử, dùng Tống Tri Duật?”
Bộ Lục: “Tiên đế trước nay dùng người đều lấy đại cục, giang sơn xã tắc làm trọng, con người Tống Tri Duật, quả thực là có bản lĩnh thực sự.”
Yến Tam Hợp: “Đã có bản lĩnh thật sự, vậy tại sao lại thua?”
Bộ Lục bị nàng ép hỏi từng câu, đến thở cũng không kịp thở.
Hắn thở dài: “Yến cô nương, hành quân đánh giặc không chỉ chú ý mỗi ngày tháng, địa lợi, nhân hòa, có đôi khi còn phải xem thời vận.”
Tưởng Phó chết đột ngột, tiên đế nuốt không trôi cơn tức này, lệnh cho Tống Tri Duật lập tức lao tới bắc địa.
Ngay lập tức có nghĩa là vội vàng.
Đại quân tháng chín xuất phát, trải qua một tháng lặn lội đường xa, tháng mười vội vã chạy tới bắc địa, toàn bộ đều mệt mỏi, chỉ có thể nghỉ ngơi và hồi phục một tháng.
Một tháng sau bắc địa gió tuyết đầy trời, trời đông giá rét, đại quân chỉ có thể tiếp tục nghỉ ngơi và hồi phục, chờ đợi đầu xuân năm sau tái chiến.
Thế nhưng mùa xuân ở phương bắc lại mãi không thấy đến, trời tháng tư rồi mà tuyết vẫn còn bay.
Mùa đông dài đằng đẵng, khiến chí khí của tướng sĩ hao tổn không còn gì.
Còn Thát Đát thì hoàn toàn ngược lại, mùa đông dài đằng đẵng là thời gian bọn họ nghỉ ngơi dưỡng sức.
“Cho nên đại quân mới bại, mười vạn chỉ còn lại hai vạn.” Yến Tam Hợp: “Kết cục cuối cùng của Tống Tri Duật là gì?”
Bộ Lục nặng nề thở dài: “Sau khi hồi kinh thì bèn giao soái ấn ra, từ quan quy ẩn, sống vài năm rồi rời đi.”
Yến Tam Hợp: “So với những tướng sĩ chết trận sa trường kia thì kết cục của hắn đã rất tốt rồi.”
“Yến cô nương, không thể nói như vậy, Tống tướng quân thực ra rất thảm.”
Thỏ chết cáo buồn, Bộ Lục nhịn không được nói:
“Phụ mẫu hắn người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, chưa tới vài năm cũng ra đi; dưới gối hai đứa con trai, bởi vì không ai quản giáo, đều thành hạng người tầm thường.
Toàn bộ Tống gia bị hắn liên lụy, không sổng nổi ở kinh thành, chỉ có thể dọn về tổ trạch, nghe nói trong phủ chẳng ai có tiền đồ.
Thái tử cũng vì tiến cử hắn mà bị phạt bổng lộc suốt nửa năm, vị trí Thái tử thiếu chút nữa không giữ được.”
“Cho nên, hắn còn không bằng chết trận.” Yến Tam Hợp chợt lạnh lùng cười: “Giống Trịnh lão tướng quân.”
Bộ Lục căn bản không ngờ nàng lại nói như vậy, chợt á khẩu không trả lời được.