Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 833
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 833 - Chưa chắc
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 833: Chưa chắc
Người tản đi, thủy tạ không còn ai, chỉ để lại một mình Tạ Tri Phi, thờ ơ nhìn cả bàn đồ ăn nguội trước mắt, như có điều suy nghĩ.
Có tiếng bước chân đến gần.
Hắn ngẩng đầu: “Sao đại tẩu lại tới đây?”
“Muốn chúc mừng tam đệ một tiếng, cùng Yến cô nương đẩy mây mù ra gặp trời xanh.” Chu Vị Hi cười tiến lên: “Ta thấy ý của lão phu nhân, chuyện có thể chắc tám chín phần mười rồi đó.”
“Ta thấy chưa chắc!”
Phía sau có giọng nói vang lên.
Chu Vị Hi hơi biến sắc, quay đầu, cười nói: “Đại gia đến đấy à, phu nhân thế nào rồi?”
“Nghỉ ngơi rồi.”
Tạ Nhi Lập tiến lên, ánh mắt hơi dừng lại bên sườn mặt thê tử, lộ ra vẻ dịu dàng.
Sau khi tâm ma Chu gia được cởi bỏ, quan hệ của hai người trở nên vi diệu hơn trước.
Hắn nhìn ra được, nàng đang âm thầm dùng sức, muốn đẩy quan hệ của hai người về phía trước một bước.
Chu Vị Hi thấy ánh mắt nam nhân dừng ở trên người nàng, vội vàng vén sợi tóc ra sau tai.
Gương mặt nghiêng ở dưới đèn càng trở nên dịu dàng, Tạ Nhi Lập khó khăn dời tầm mắt đi.
“Hôn sự của lão tam, phu nhân nói không tính, lão phu nhân nói cũng không tính, còn phải đợi lão gia lên tiếng.”
Đều nói không ai hiểu con bằng cha, ngược lại cũng thế, không ai hiểu cha bằng con.
“Lão nhị hôm nay có một câu nói đúng, thân phận lão tam lúc này không giống ngày xưa, đệ đã quang minh chính đại đứng ở bên cạnh Thái tử điện hạ rồi.
Ngày sau Thái tử lên ngôi, tiền đồ không thể đo lường.
Mà Yến cô nương được một tay Yến Hành dạy ra, tính tình rất giống Yến Hành.
Yến Hành không thể đặt chân trong quan trường, Yến cô nương cũng không thể đặt chân trong giới quý phụ kinh thành.
Cái vòng luẩn quẩn kia hoàn toàn không dung nhập được với tính cách của nàng.
Không hòa nhập được thì có nghĩa là không giúp được lão tam.
Nếu như lão tam muốn leo lên địa vị cao, thì Yến Tam Hợp không phải lương phối, lương phối của hắn phải là một thiên kim thế gia khéo léo, hiểu rõ quy tắc quan trường.
Mấy ngày nay ta sẽ cho đại tẩu đệ để ý lão phu nhân trong viện, phụ thân bên kia thì để ta.”
Hắn khẽ thở dài: “Đệ yên tâm, chuyện của hai người, huynh sẽ giúp đỡ bên cạnh, chỉ xem số mệnh nàng thôi.”
Số mệnh của nàng thì sao chứ?
Rất tốt.
Là người thô lỗ như ta không xứng với nàng.
Tạ Tri Phi thầm sinh phản cảm với lời này, đôi mắt đen nhánh vô cùng đạm bạc.
Chuyện hôm nay, phản ứng của nương và lão tổ tông, đều nằm trong dự liệu của hắn, chỉ có phụ thân…
Từ đầu tới cuối, đều không có chút thái độ.
“Đại ca, nếu ta nhắc tới chuyện Yến Hành, ngươi xem việc này có mấy phần hi vọng?”
Tạ Nhi Lập suy nghĩ thật lâu: “Lão tam, lúc này, lúc khác.”
Cách Yến Tam Hợp lần đầu tiên vào kinh, đã qua một năm rưỡi.
Lòng người dễ thay đổi, thế sự khó lường, ai cũng không biết trong lòng cha, Yến Hành có phải là sự áy náy sâu sắc nhất của ông hay không.
Chu Vị Hi vừa nghe nam nhân nói như vậy, trong lòng nào còn chút vui mừng nào, một đôi tình nhân đang yên đang lành, đừng nên dẫm vào vết xe đổ của nàng.
Tạ Nhi Lập ho một tiếng: “Đừng buồn rầu nữa, vẫn còn hi vọng.”
Chu Vị Hi hơi giật mình, lập tức cười nói: “Đại gia nói có hy vọng, chắc chắn có hy vọng, lão Tam à, đệ đừng lo nữa.”
“Không lo.” Tạ Tri Phi: “Chuyện hôm nay, đệ cũng không hy vọng có thể thành công, chỉ là muốn mọi người biết được, sau này tự có tính toán.”
Chu Vị Hi: “Đệ định làm thế nào?”
Giọng Tạ Tri Phi rất nhạt, ngữ khí lại vô cùng kiên định.
“Cùng lắm thì binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, nhưng từ nhỏ đến lớn, chưa có chuyện gì mà Tạ tam gia đệ mưu đồ không được!”
…
Ở đầu kia của con đường đá xanh, hai nương con Tạ Đạo Chi đi tới.
Hai người im lặng đi đến Từ Ân đường.
Tạ Đạo Chi đích thân cởi áo khoác cho lão phu nhân, tháo búi tóc xuống, đỡ bà lên giường ngồi xuống.
Nha hoàn bưng chén thuốc tới, hắn nếm một ngụm rồi mới đưa đến bên miệng lão phu nhân.
Uống hết một chén thuốc, bà khoát tay với con trai nói: “Con đi đi.”
“Mẫu thân nghỉ ngơi cho khỏe.”
Tạ Đạo Chi khom người hành lễ, xoay người đi tới trước rèm châu, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau.
Đúng lúc này, lão phu nhân cũng giương mắt nhìn con trai mình.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đều nhìn thấy thâm ý từ trong ánh mắt đục ngầu của nhau.
Chút thâm ý này không cần nhiều lời, là tương thông.
Lão phu nhân cụp mắt: “Nếu như lão gia muốn quan tâm thì phải chọn cho lão tam một gia đình tốt.”
Tạ Đạo Chi rất nhanh đáp một tiếng: “Vâng!”
…
Sau khi ném một tảng đá lớn xuống mặt nước yên tĩnh của Tạ gia, Tạ tam gia lại không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tạ Tiểu Hoa sốt ruột muốn chết.
Nhóc con à, vào thời điểm mấu chốt, ngươi dù sao cũng ở trước mặt lão phu nhân ngoan ngoãn, dỗ dành một chút chứ.
Dù sao, cũng phải chịu khó chạy vào trong phòng lão gia, thỉnh thoảng nhắc tới chuyện Yến Hành, để lão gia nhớ kỹ tình cũ, đồng ý với hôn sự này chứ.
Trên đời này nào có bức tường nào không lọt gió.
Chỉ trong một đêm, các nhà thế gia của thành Tứ Cửu đều thêm mắm dặm muối truyền ra…
Tạ phủ tam gia chọn trúng một nha đầu hoang dã cũng không biết từ đâu tới, trở mặt với trưởng bối, không ở trong nhà nữa.
Tin tức dùng tốc độ nhanh nhất truyền đến biệt viện.
“Thế nào, lúc trước Tạ gia các ngươi từng người quỳ gối trước mặt Yến Hành, quỳ gối trước mặt Tam Hợp, dáng vẻ muốn chết muốn sống, đều nương nó đã quên rồi sao?”
Lý Bất Ngôn tức muốn chết, chống lưng mắng chửi trong sân.
“Này là chê địa vị của Tam Hợp chúng ta không hợp chứ gì?
Cũng không tự đái ra mà tự soi mình, Tạ gia các ngươi là cái thá gì chứ?
Bốn mươi năm trước, còn ăn xin bên đường kìa!
Một đám chó vong ân phụ nghĩa!”
“Có thời gian mắng chửi như vậy, không bằng nghĩ xem có cách nào giấu điện hạ không.”
Tạ Tri Phi khoác áo xám đi tới, sắc mặt tái mét.
Chà, nghe rồi à?
“Tam gia.”
Lý Bất Ngôn ngăn hắn lại, cố ý nhướng một bên lông mày: “Nói rõ đi, nếu như Tạ gia không đồng ý, ngươi…”
“Làm tới cùng.”
“Muốn làm tới cùng cũng không được đâu?
“Cao chạy xa bay.”
“Muốn Tạ gia ngăn cản không cho đi sao?”
“Không phải có ngươi sao? Ngươi ăn chay à?”
Tạ Tri Phi dứt lời, cũng không nhìn Lý Bất Ngôn, đi thẳng vào thư phòng.
Lý Bất Ngôn nhìn bóng lưng cao ngất của hắn, nhếch miệng cười.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Họ Tạ này nhìn nam nhân hơn trước kia quá.
…
Trong thư phòng.
Yến Tam Hợp nhìn vẻ mặt của nam nhân, bỗng nhiên nghĩ bộ dạng công tử bộ của hắn lúc mới gặp.
Sao lại giống như biến thành người khác vậy?
Tạ tam gia biến thành người khác đứng trước mặt nàng: “Đã nghe nói lời đồn bên ngoài rồi chứ?”
“Nghe rồi.”
“Trong lòng nghĩ gì?”
“Tạ phủ thật đúng là đích thứ khác biệt.”
Tạ Tri Phi cũng bật cười.
Lời này ám chỉ chuyện lão phu nhân tác hợp nàng cùng Tạ lão nhị.
“Hết cách rồi, ai bảo gia được cưng chứ.” Hắn liếc mắt nhìn nàng: “Ngoài ra, không có ý gì khác sao?”
Yến Tam Hợp: “Dũng khí của Tam gia rất đáng khen.”
“Chỉ chờ mỗi câu này.” Tạ Tri Phi ghé sát mặt lại: “Có thưởng không?”
“Không thưởng.”
Yến Tam Hợp chuyển đề tài: “Còn phải phạt.”
Tạ Tri Phi kinh ngạc: “Tại sao phải phạt?”
Yến Tam Hợp nặng nề nói: “Thời điểm mấu chốt không nên thẳng thắn thừa nhận chuyện của hai chúng ta với trưởng bối, làm chậm trễ thười gian của ngươi.”
“Không chậm trễ, ta nghĩ ra cách giấu Hoài Nhân như thế nào rồi.”