Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 830
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 830 - Bất ngờ
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 830: Bất ngờ
Bùi Tiếu đứng trong thư phòng, sờ vết nhiệt bên khóe miệng, thầm thở dài.
Trước đây thấy Tạ Tri Phi bị lở miệng, hắn còn hả hê khi người gặp họa.
Tên nhóc này đúng là không có tiền đồ, vì một tiểu nương tử mà giày vò bản thân đến thế.
Bây giờ đến phiên mình, mới phát hiện nam nhân ở trước mặt một tiểu nương tử nào đó, thì phần lớn đều không có tiền đồ.
Phía sau có tiếng bước chân.
Hẳn là các nàng đã tới.
Bùi Tiếu hít sâu một hơi, xoay người, thốt lên: “Yến Tam Hợp, không cần đợi đến ngày mai, bây giờ ta có thể trả lời ngươi, ta đi theo ngươi.”
Nói xong, hắn chăm chú nhìn: “Tạ Ngũ Thập, sao ngươi lại tới đây?”
“Lời này, nên ta hỏi ngươi đấy.” Tạ Tri Phi cắn răng cười nói với Bùi: Tiếu: “Vì sao không nghĩ nữa?”
“Nghĩ gì nữa?”
Hắn lo sợ bất an cả đêm, nghĩ trước nghĩ sau, nghĩ đông nghĩ tây, vẫn muốn đi theo Yến Tam Hợp.
Đúng vậy, một tiểu nương tử nào đó là của Yến Tam Hợp.
Lúc Quý gia đi đến đường cùng, nàng không tính hiềm khích lúc trước giúp một tay, không chỉ khiến quan tài lão phu nhân khép lại, còn cứu tất cả người của Quý gia.
Làm người không thể vong ân phụ nghĩa như vậy.
Ngoài ra, làm người cũng không thể vô tình vô nghĩa.
Yến Tam Hợp là ai?
Là người mà ngoài Thừa Vũ, Hoài Nhân ra, tiểu Bùi gia hắn khâm phục nhất.
Đoạn đường này, bọn họ cùng nhau trải qua bao nhiêu lần đồng sinh cộng tử, lúc này hắn phủi mông rời đi, thì có còn là con người không?”
Quan trọng nhất là, thân thế của bà đồng thật đáng thương, sao hắn nhẫn tâm để nàng một mình được.
“Tạ Thừa Vũ.”
Bùi Tiếu chưa bao giờ nặng nề như vậy: “Đây là kết quả ta suy nghĩ một đêm.”
Tạ Tri Phi: “Bởi vì Lý Bất Ngôn?”
“Một đêm trước, phải. Sau một đêm, không.” Bùi Tiếu: “Bởi vì Yến Tam Hợp.”
Tạ Tri Phi im lặng.
Nếu là bởi vì Lý Bất Ngôn, hắn dù thế nào cũng sẽ không đồng ý cho tên nhóc này lội vũng nước đục này, nhưng là vì Yến Tam Hợp, hắn không lời nào để nói.
“Ngươi thì sao, quyết định thế nào rồi?”
Tạ Tri Phi nghe xong thì bật cười: “Ngươi đã đến rồi, ta có thể không đến, còn muốn ôm mỹ nhân về không?”
Bùi Tiếu đưa tay dí đầu hắn.
“Tên nhóc ngươi là vì sắc, ta là vì nghĩa, hai ta không cùng một cảnh giới.”
Ngoài viện.
Yến Tam Hợp khẽ rung động.
Nàng đột nhiên nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt hai người này.
Một người chặn nàng ở trong ngõ nhỏ, đứng ngồi không ra dáng, cực kỳ chán ghét.
Một người khác mắng nàng là kỹ nữ, miệng thối như hố phân.
“Tam gia thì ta không giật mình, nhưng thật ra Tiểu Bùi gia…” Lý Bất Ngôn thấp giọng nói bên tai Yến Tam Hợp: “… Ta có vài phần nhìn với cặp mắt khác xưa rồi đó.”
Yến Tam Hợp nhìn nàng.
Lý Bất Ngôn nhắm mắt lại: “Đừng đẩy người ra nữa, hai chuyện ngươi làm tiếp theo không có cái nào dễ đâu.”
“Không đẩy.”
Yến Tam Hợp cong mắt, hơi cảm động: “Đều là bọn họ nợ ta.”
“Nghĩ như vậy là đúng rồi.”
“Đi, đi vào đi.”
“Chờ đã, hình như có người tới.”
Lý Bất Ngôn xoay người, nhìn ra xa, khẽ nhíu mày.
“Nàng, sao lại tới đây?”
Phụ nhân mặc đồ quý phái, được người vây quanh đến gần, nở nụ cười lấy lòng với Yến Tam Hợp.
“Yến cô nương, đã lâu không gặp?”
“Ngươi là ai?”
Yến Tam Hợp theo bản năng hỏi.
Ba chữ, khiến cho tất cả mọi người giật mình.
Vẻ mặt Ngô thị xấu hổ tới cực điểm.
“Yến cô nương, ta biết trước đây ta có lỗi với ngươi, người đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân. Ngày mai là ngày sinh lão phu nhân, bà trông mong ngươi đã lâu…”
“Người Tạ gia sao?” Yến Tam Hợp hơi hoảng hốt: “Ta… Ta có việc bận, không đi được, người gửi lời chúc của ta đến lão tổ tông, chúc bà sống lâu trăm tuổi.”
Ngô thị gạt tất cả mọi người, đích thân đi chuyến này, cũng không phải chỉ vì một câu “Sống lâu trăm tuổi”.
“Có bận hơn nữa thì cũng phải ăn cơm, Yến cô nương ngày mai tới ăn một bữa với lão phu nhân, có thể về sớm một chút.”
Ngô thị bước lên, nắm chặt tay Yến Tam Hợp: “Ngươi là đứa trẻ ngoan, có thể thông cảm cho trưởng bối không, ngày mai ta mời rượu bồi tội với ngươi.”
Yến Tam Hợp rút tay về, thản nhiên nói: “Chuyện đã qua rồi, ta không ghi trong lòng, ngày mai ta quả thật có việc, mời bà trở về đi.”
Dứt lời, nàng xoay người rời đi.
Ngô thị nóng nảy: “Yến cô nương, nể mặt lão tam, được không?”
Yến Tam Hợp không ngừng bước chân.
Ngô thị vừa tức vừa vội, quay đầu cầu xin Lý Bất Ngôn: “Lý cô nương, phiền ngươi khuyên giúp đi, lão phu nhân thật sự rất trông mong nàng.”
Lý Bất Ngôn ngơ ngác đứng một hồi, chẳng nói gì đuổi theo Yến Tam Hợp.
Đến nha hoàn cũng lơ nàng, Ngô thị tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Ta đã hạ mình đến mức này rồi, nàng còn muốn thế nào nữa? Giết người chẳng quá đáng bằng!
“Phu nhân, bây giờ làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao?” Ngô thị không kiên nhẫn liếc vú già, xoay người trở về.
“Mắt người ta mọc trên đỉnh đầu, không vừa mắt ta, phải đổi người khác tới mời.”
” Đúng, đúng, để đại thiếu phu nhân đến, nàng nhất định có thể mời người về.”
Ngô thị chỉ vào vú già kia mắng: “Đại thiếu phu nhân có khả năng như vậy, sao bà già ngươi không qua đó luôn đi?”
Vú già sợ tới mức rụt đầu lại, không dám lên tiếng nữa.
Tiếng bước chân đi xa, trong viện có hai người đi ra.
Bùi Tiếu nhướng mày nhìn Tạ Tri Phi một cái, cẩn thận hỏi: “Nương ngươi…”
“Không nói bà nữa.” Tạ Tri Phi lạnh giọng ngắt lời: “Nói Yến Tam Hợp.”
Bùi Tiếu giật mình: “Yến Tam Hợp kỳ lạ.”
Tạ Tri Phi: “Kỳ lạ ở chỗ nào?”
Bùi Tiếu thấp giọng hỏi: “Ngươi còn nhớ không, lần trước Tạ Tiểu Hoa đưa thiệp mời, Yến Tam Hợp cũng vô duyên vô vớ hỏi lão tổ tông là ai.”
Chuyện chỉ mấy ngày trước, có thể không nhớ rõ sao?
Tạ Tri Phi cho rằng nha đầu này không muốn quay về Tạ phủ, cố ý nói như vậy, nào ngờ, vừa rồi nàng gặp nương, lại hỏi ra một câu “Ngươi là ai”.
Thật không thể tin được.
Sắc mặt Tạ Tri Phi cực kỳ khó coi: “Đi, đi hỏi thử.”
“Ta đoán Lý đại hiệp cũng phát hiện ra, nếu không nàng sẽ không im lặng như thế.” Bùi Tiếu vừa đi, vừa nói dông dài: “Tạ Ngũ Thập, bà đồng làm sao thế, ta thấy không giống giả bộ, không phải nàng…”
“Ngươi câm miệng cho ta!”
Sắc mặt Tạ Tri Phi âm trầm, bước chân nhanh hơn.
…
Yến Tam Hợp vừa trở về viện của mình, Lý Bất Ngôn cũng đuổi theo.
Lý Bất Ngôn vừa định mở miệng, Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu đã chạy tới.
Ba người trao đổi một ánh mắt, vây lấy Yến Tam Hợp ở giữa.
Người sớm chiều ở chung, rất quen thuộc mỗi lời nói cử chỉ đều, Yến Tam Hợp biết mình không giấu được, cũng không muốn giấu diếm, chỉ vào đầu mình.
“Ta không biết, vừa rồi ta không có một chút ấn tượng gì với phụ nhân kia, giống như chưa từng thấy, còn có lão tổ tông trong lời các ngươi…”
Nàng nhịn không được liếc mắt nhìn Tạ Tri Phi, trong giọng nói mang theo chút mờ mịt: “Ta suy nghĩ rất lâu, cũng chẳng nhớ ra mình từng có qua lại gì với nàng không.”