Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 812
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 812 - Không khắc
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 812: Không khắc
Tạ Tri Phi dời mắt ra ngoài cửa sổ, Yến Tam Hợp cúi đầu.
Bên ngoài, Trịnh gia chết hơn một trăm tám mươi người.
Nhưng đằng sau một trăm tám mươi người này, lại còn có bao nhiêu người chết thảm vì họ, lại có bao nhiêu người đau khổ vì sự ra đi của họ, mà mất sớm?
Ta đúng là nghiệp chướng nặng nề!
Yến Tam Hợp thầm nghĩ.
Nàng yên lặng ngước mắt lên, nhìn Triệu lão phu nhân: “Bà vừa nói có một bụng lời muốn nói với ta, lúc này đã nói xong chưa?”
“Chưa, chưa.” Triệu lão thái tiến về phía trước, nói nhỏ: “Cô nương, ba nương con chúng ta có nghi ngờ.”
Yến Tam hợp tai nghe lão phu nhân nói, lại liếc qua sườn mặt Tạ Tri Phi.
Người này làm sao vậy?
Sao cứ mãi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Lão phu nhân, bà nói đi.”
Triệu lão phu nhân thần bí nói: “Ta cảm thấy chuyện Trịnh gia, có thể xuất phát từ trên người Trịnh Hoán Đường.”
Yến Tam Hợp: “Vì sao nói như vậy? Có chứng cớ gì không?”
Triệu lão phu nhân rất kiên định trả lời: “Có!”
Bởi vì con gái sinh quỷ thai, hai phu thê bọn họ mỗi lần nhìn thấy con rể, đều sẽ cầu xin vài câu, để cho hắn nể tình hai người bọn họ, đối xử tốt với Khánh Vân, tuyệt đối đừng bạc đãi nó.
Ban đầu, con rể đều đồng ý ngay: “Cha nương yên tâm, con sẽ không bạc đãi nàng.”
Vài năm sau, khi phu thê họ nhắc lại như thế, hắn lại nói thêm một câu: “Là con không xứng với nàng!”
Chúng ta vốn cũng không cảm thấy gì.
Triệu Phương Lâm: “Lần đó ta vào kinh, hai chúng ta ngồi uống rượu với nhau, uống đến bảy tám phần, nó hơi ngà ngà say, cầm lấy tay ta nói, nhị ca, là ta phụ lòng Khánh Vân.”
Triệu Phương Lâm mãi mãi nhớ rõ biểu cảm đau khổ của Trịnh Hoán Đường khi nói lời này.
Ngay từ đầu hắn cũng không cảm thấy gì, sau nghĩ lại thì cảm thấy rất kỳ lạ.
Người khắc phu là muội muội.
Sinh quỷ thai cũng là muội muội.
Người hại muội phu thất sủng cũng là muội muội. Nếu đổi qua nam nhân khác thì đã đưa một tờ hưu thư rồi cưới người khác về rồi.
Hoán Đường không chỉ không hưu nó, mà còn chăm sóc người Triệu gia rất tốt, không làm gì cho muội muội hắn thất vọng cả?”
Triệu Đông Vinh: “Vụ án của Trịnh gia không phải do họ Ngô làm, chúng ta đang suy nghĩ, có phải Triệu Hoán Đường dây vào kẻ thù nào ghê gớm bên ngoài, có bất trắc gì nên mới nói là làm thất vọng Khánh Vân không?”
Bùi Tiếu thốt ra: “Việc này cũng rất kỳ lạ, không có lý, ta phân tích cho các ngươi nghe nhé…”
“Minh Đình!” Yến Tam Hợp lên tiếng ngăn cản, lập tức nói với mẫu tử Triệu gia: “Mấy nghi ngờ của các ngươi ta sẽ nhớ kỹ, chốc nữa lại điều tra, nếu không còn gì nữa thì hãy dẫn chúng ta đến chỗ bài vị Triệu lão gia đi.”
Bùi Tiếu giật mình: “Làm gì?”
Yến Tam Hợp: “Đi thắp nén hương cho Triệu lão gia.”
Bùi Tiếu lại cả kinh.
Thắp hương làm gì?
Triệu lão gia và bọn họ đâu có quan hệ gì nhau?
Tạ Tri Phi vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ lúc này chợt quay mặt lại, vừa ngước mắt, đã đối diện với ánh mắt tràn ngập nghi hoặc của Bùi Tiếu.
Hắn hít sâu một hơi: “Đã đến rồi thì thắp một nén hương đi.”
Bùi Tiếu: “…”
Sao hắn lại thấy lời này kỳ lạ như thế?
Cái gì gọi là tới đã tới rồi?
…
Bài vị ở từ đường, theo lý thì nữ nhân không thể đi vào.
Nhưng Yến Tam Hợp bây giờ lấy thân phận quan gia tra án, người Triệu gia không dám nói thêm gì, mà mời ba người đi vào từ đường.
Thắp hương, cắm hương, quỳ lạy.
Yến Tam Hợp và Tạ Tri Phi làm rất cẩn thận.
Lúc dập đầu, hai người không hẹn mà cùng chạm trán xuống đất, tạo ra một tiếng “cộp”.
Cực kỳ thành kính.
Bùi Tiếu chỉ cảm thấy sự kỳ lạ lan ra trong từng tế bào.
Nương nó, dập đầu với người không liên quan, còn dập đầu hăng say như vậy, hai người này không phải là bị trúng tà đó chứ?
Ta có cần dập đầu hay không đây?
Có phải cũng phải dập cho kêu không?
Bùi Tiếu cắn răng, trán dùng sức chạm đất.
Cốp…
Tâm ma này đúng là chẳng dễ dàng, không chỉ có phí não, còn đau cả đầu.
…
Kính hương xong.
Yến Tam Hợp đi ra gian ngoài, nhìn thẳng trưởng tử Triệu Đông Vinh: “Trong nhà có người thân bạn bè nào nữa không, có thì lập tức mang lão phu nhân ra ngoài tránh nửa tháng.”
Triệu Đông Vinh bị cái nhìn sắc bén của nàng dọa cho nhảy dựng: “Yến cô nương, tại…”
“Đừng hỏi tại sao, hãy làm theo lời ta.” Yến Tam Hợp: “Còn nữa, nếu Triệu gia các ngươi gặp khó khăn gì, thì hãy đến…”
“Đến Binh Mã Ti Ngũ Thành tìm ta.” Tạ Tri Phi mở ngọc bội nhét vào tay Triệu Đông Vinh: “Việc lớn việc nhỏ đều được, ta sẽ ra tay giúp đỡ.”
Yến Tam Hợp nhìn Tạ Tri Phi một cái: “Không sai, tìm được hắn, là tìm được ta.”
Triệu Đông Vinh sợ tới mức nói lắp: “Yến cô nương, Tạ đại nhân, cái này…”
Tạ Tri Phi vỗ vỗ vai hắn: “Không cần khách khí, ta và Yến cô nương đều rất kính trọng người dạy học.”
Triệu Đông Vinh nửa tin nửa ngờ gật đầu.
Yến Tam Hợp nhìn Triệu lão thái thái ở xa xa: “Nếu lão phu nhân đến lúc trăm năm, cũng xin hãy gửi thư cho chúng ta, chúng ta tới đưa tiễn bà ấy.”
Dứt lời, sắc mặt Triệu Đông Vinh và Bùi Tiếu đồng loạt thay đổi.
Triệu Đông Vinh cảm động.
Quan lại thành Tứ Cửu bây giờ đều có nhân tình như vậy sao?
Bùi Tiếu kinh hãi.
Thắp hương cho người khác còn chưa đủ, còn muốn đưa tiễn lão phu nhân về nơi an nghỉ, chuyện này…. Hai người này chắc chắn là trúng tà gì đó rồi.
…
Đi ra cửa lớn, Tạ Tri Phi huýt sáo, Chu Thanh và Lý Bất Ngôn lần lượt trở về.
Hai người đồng thời lắc đầu với Yến Tam Hợp.
Tạ Tri Phi hơi do dự mở miệng: “Có muốn để Chu Thanh lại Triệu gia vài ngày không?”
“Cho ta suy nghĩ một chút.”
Yến Tam Hợp đi qua đi lại vài vòng, rồi đứng trước mặt Chu Thanh: “Bảo vệ bọn họ rời đi rồi ngươi trở lại.”
Chu Thanh: “Vâng!”
Tạ Tri Phi thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ vai Chu Thanh, kêu mọi người lên ngựa.
Không dám chậm chạp nữa, bốn người lập tức khởi hành hồi kinh.
Chạy liên tiếp bốn canh giờ, sắc trời đột nhiên tối sầm, Lý Bất Ngôn nhìn về phía chân trời: “Tam Hợp, Tam gia, sắp mưa rồi.”
Yến Tam Hợp: “Tìm một quan dịch, nghỉ ngơi ăn uống, đợi mưa tạnh rồi xuất phát.”
Phải ăn chút gì đó, ở Triệu gia hơn nửa ngày, uống một bụng nước trà, còn chưa có hạt gạo nào vào bụng.
Nhóm người đến quan dịch, bốn người gọi ra một bàn thức ăn.
Thức ăn được bưng lên, mưa cũng rơi tầm tã xuống.
Cũng may mưa tới nhanh mà đi cũng nhanh, bốn người ăn uống no đủ, lại xuất phát.
Đoạn đường này đi không ngừng nghỉ, khi chân trời hơi sáng thì bốn người vừa chạy tới biệt viện.
Đinh Nhất, Hoàng Kỳ nghe thấy động tĩnh, thì vội vàng chạy tới.
Đinh Nhất nhìn thấy Yến Tam Hợp, câu nói đầu tiên là: “Yến cô nương, chuyện quỷ thai ta đã tìm hiểu ở chỗ Chu đại gia rất rõ ràng rồi.”
Yến Tam Hợp: “Chu Viễn Mặc nói sao?”
“Chu đại gia tính toán theo ngày sinh đại khái của cặp song sinh của Trịnh gia, ngài ấy nói…” Đinh Nhất hơi ngừng lại: “Cặp song sinh này không chỉ không khắc Trịnh gia, mà còn có thể vượng Trịnh gia.”
Lần này cầm chắc chứng cứ rồi.
Bùi Tiếu đang mệt mỏi lập tức trở nên hăng hái: “Viện Hải Đường chắc chắn có vấn đề, hơn nữa vấn đề còn rất lớn.”
Yến Tam Hợp nhìn thấy Bùi Tiếu hưng phấn, thì bàn tay khẽ nắm chặt, môi cong lên.
Nàng đi Triệu gia một chuyến này, lại hỏi thăm Chu Viễn Mặc, là vì nghe được câu này từ miệng Bùi Tiếu.
Nhưng không đủ.
Còn thiếu một Trịnh Hoán Đường nữa.
Vừa, Tạ Tri Phi nhìn thấy độ cong bên môi Yến Tam Hợp, đưa tay ấn huyệt Thái Dương đang giật.
Cách thân phận nha đầu này bại lộ, lại gần thêm một bước nữa rồi.