Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 80
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 80 - Gai nhọn
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 80: Gai nhọn
Dám mắng ta là nữ nhân chanh chua?
Vậy bà đây chanh chua cho ngươi xem!
Ninh thị đứng bật dậy, giọng nói vừa sắc vừa bén: “Đợi đại lão gia tới âm tào địa phủ thì hỏi thăm lão thái thái xem, trong kinh thành nhiều cô nương quyền cao chức trọng như thế sao không cưới, mà cứ phải cưới nữ nhân chanh chua ta đây nhé?”
“Chẳng lẽ là nhìn trúng gia tài vạn quán của Ninh gia ta? Hay là nàng bị mỡ heo bịt kín tim, mắt bị mù!”
“Mợ ba!” Bùi Tiếu thật muốn đi lên che cái miệng thối của nàng lại.
“Sao vậy cháu trai lớn?” Tay Ninh thị chống nạnh, nốt ruồi đen dưới lông mày nhướng lên: “Con người sinh ra cái miệng không phải để ăn thì là để nói, ngươi không có người khác nói chuyện gì cái miệng kia để làm gì, chẳng là muốn gọi ta là con câm kẻ điếc sao!”
Bùi Tiếu thầm nói, ta gọi mợ một tiếng tổ tông được không.
“Mợ ba, ngươi không thể bớt nói một câu sao!”
“Cháu trai, cháu có thể sống ít đi một ngày được không?”
(chậc, đâu ra truyền cái mỏ từ mợ ba thế anh Bùi, há há, chửi đi mợ ba, tui thích nghe lắm)
“Mợ…”
“Bộp…”
Một chiếc giày thêu giậm lên gạch đá xanh, sau đó dời đi, chính giữa gạch đá xanh nứt ra một khe hở nhỏ.
Chủ nhân của đôi giày thêu mỉm cười, nói: “Ai còn làm phiền tiểu thư nhà ta xử án nữa, thì viên gạch đá xanh này chính là đầu của người đó.”
Lần này, Ninh thị sợ trắng mặt, sợ hãi nhìn Yến Tam Hợp.
Ngực Quý Lăng Xuyên phồng lên, cứng đờ quay đầu đi chỗ khác.
Bùi đại nhân âm thầm đưa tay sờ cái ót của mình, nghĩ thầm: một cước kia nếu giẫm lên đầu ta, thì cái mạng nhỏ này…
Toi đời mất!
Trong phòng khách, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Yến Tam Hợp không vội mở miệng, ánh mắt nàng dừng ở trên người Ninh thị, con ngươi đen không nhúc nhích.
Theo lý thuyết, đại tiểu thư nhà phú thương được nuông chiều thì kiêu ngạo một chút cũng dễ hiểu, nhưng ăn nói chanh chua như thế này thì đúng là hiếm thấy, người này chanh chua không khác gì mấy bà ngoài chợ.
Hôn nhân đại sự của hai đứa con trai trước của lão thái thái đều không làm chủ được, vợ của đứa con trai thứ ba này chắc chắn sẽ chọn lựa kỹ càng, chẳng lẽ thật sự là mù mắt sao?
Hơn nữa Ninh thị này cho nàng một cảm giác rất kỳ quái.
Có lẽ thời gian Yến Tam Hợp đánh giá quá dài, Ninh thị rất không kiên nhẫn, lạnh lùng cười.
“Yến cô nương nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ vừa rồi ta nói sai câu nào sai? Vậy thì ngại quá, ta là nữ nhân, tóc dài, kiến thức ngắn, ngươi chỉ có thể lượng thứ nhiều hơn cho ta thôi.”
Yến Tam Hợp nheo mắt, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác kỳ quái này là đến từ đâu rồi.
Vị tam thái thái này giống như con nhóm bị tấn công, khi gặp nguy hiểm nó sẽ dựng thẳng gai lên.
Không phải!
Đối với nàng thì dù có nguy hiểm hay không, thì cả người đều dựng thẳng gai, hơn nữa không đâm được người khác thì trong lòng nàng sẽ thấy khó chịu.
Tại sao?
Quá nhiều gai mọc ra từ một người?
Yến Tam Hợp hít một hơi thật sâu, cố ép chính mình tỉnh táo lại.
“Ngươi nói đúng, nuôi con cho người khác đúng là nuôi không quen, dù sao lòng người cũng chỉ cách cái bụng.”
“…”
Ninh thị kinh ngạc nhìn Yến Tam Hợp, dường như không thể tin được lời nói của mình lại được tán thành.
“Ninh thị, ta hỏi tiếp.” Yến Tam Hợp: “Tam phòng di nương của Tam lão gia, là lão thái thái làm chủ nạp vào sao?”
Ninh thị còn chưa lấy lại tinh thần từ câu nói vừa rồi, lại kinh ngạc gật đầu.
Yến Tam Hợp: “Trong lòng ngươi không thích, nhưng lại không thể không đồng ý, ta nói có đúng không?”
Ánh mắt Ninh thị dần dần tập trung, khóe miệng trào phúng: “Gì mà đồng ý hay không, bất hiếu có ba, không có hậu là lớn nhất, ta là loại người không thể khoan dung như thế sao?”
Những lời này nghe sao toàn oán khí.
“Thế nào, chẳng lẽ còn muốn ta khua chiêng gõ trống hoan nghênh hay sao?” Ninh thị lạnh lùng nói: “Ta nhỏ vào, chỉ là tiện thiếp mà thôi, bọn họ cũng xứng à!
Nhìn kìa!
Cái gai này lại bắt đầu đâm người rồi!
Lão thái thái là từ thiếp lên làm chính, lời này cũng mắng luôn cả lão thái thái.
Yến Tam Hợp: “Cho nên, ngươi vì chuyện nạp thiếp mà hận lão thái thái?”
Ninh thị cười nhạo: “Yến cô nương, cơm có thể ăn bậy, nói thì không thể nói bậy, ta làm thê tử thì nào dám.”
Yến Tam Hợp nhìn nàng, khẽ phun ra hai chữ: “Vậy sao?”
“Đương nhiên rồi!” Ninh thị sờ sờ trâm cài bên tai, khóe miệng lạnh lùng: “Ta cũng đã không sinh ra được con trai, lại gánh thêm một cái tội danh đại bất hiếu, bảy lần phạm hai lần, Yến cô nương thay ta ngẫm lại xem, ta còn chỗ dung thân ở Quý gia này sao?”
Nói đến đây, Yến Tam Hợp đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Ninh thị.
Ninh thị không biết nàng muốn làm gì, thân thể theo bản năng nghiêng về phía sau.
Yến Tam Hợp từ trên cao nhìn xuống nàng, giọng nói rất trầm: “Ngươi có biết Binh Mã ti thẩm tra vụ án gì không?”
“Cái gì?”
“Mộ của lão thái thái đêm hôm trước bị người ta đào lên.”
“A.” Ninh thị thét chói tai, chiếc khăn trong tay không tiếng động rơi xuống đất, cả người giống như bị định huyệt, không chớp mắt lấy một cái.
“Ngươi nói xem, ai lại hận bà ấy như vậy?”
“…”
“Ngay cả sau khi chết cũng không muốn cho bà được yên?” Ninh thị trừng mắt vừa tròn vừa lớn, môi run rẩy: “Ngươi, ngươi, ngươi đang nghi ngờ ta sao?”
Yến Tam Hợp nhếch môi: “Ngày hôm qua trong viện lão thái thái có chút động tĩnh, chỉ sợ ngươi cũng đã nghe nói, biết là đang làm gì không?”
Ninh thị sợ hãi lắc đầu.
Ta ở từng thẩm vấn hạ nhân trong viện của lão thái thái.
Yến Tam nhíu mày, ánh mắt chợt nghiêm túc: “Có muốn biết… ta thẩm vấn ra được không?”
Trái tim Ninh thị đập loạn xạ: “Cái gì?”
Yến Tam Hợp nhìn xuống nàng, dùng giọng nói chậm nhất lạnh nhất nói: “Bọn họ đều nói là ngươi làm…”
“Thả con bà nó rắm!” Ninh thị như bị sét đánh, cả người run lên, thê lương nói: “Tên khốn kiếp nào chết không được tử tế làm ăn nói lung tung, hắt nước bẩn lên người ta hả?”
“Ngày hôm qua tổng cộng thẩm vấn mười một người. Một người nói như vậy, thì đó chính là vẩy nước bẩn, nhưng mười một người đều nói như vậy…” Yến Tam Hợp vươn tay, đặt ở trên vai Ninh thị.
Nhiệt độ bàn tay nàng thấp hơn người thường, Ninh thị chợt giật mình, đồng tử cũng bắt đầu run rẩy.
“Vậy! Thì! Chính! Là! Do! Ngươi! Làm!”
“Ta không làm… Không phải ta, không phải ta làm.” Giọng nói Ninh thị thê lương như quỷ: “Ta là hận bà ấy, nhưng ta sẽ không đào mộ của bà, làm như thế thì tính là con người sao, có khác gì súc sinh đâu!”
Yến Tam Hợp khom lưng nhặt khăn trên mặt đất, nhét vào trong tay Ninh thị, gằn từng chữ: “Vậy ngươi thành thật nói cho ta biết, một chữ cũng không được láo, vì sao ngươi hận bà ấy?”
“Vì sao lại hận?” Có nước mắt từ trong mắt Ninh thị chảy xuống.
Thật lâu sau, nàng buồn bã cười: “Nếu ta nói cho ngươi biết, ngươi sẽ tin sao?”
“Vì sao lại không tin?” Yến Tam Hợp hỏi ngược lại.
Ánh mắt Ninh thị đảo qua Quý Lăng Xuyên, đảo qua Bùi Tiếu: “Bọn họ đều không tin, không ai tin cả!”
“Họ là họ, ta là ta, ta không giống họ.” Yến Tam Hợp cúi người xuống, giọng nói lập tức trở nên vừa nhẹ vừa mềm: “Tam phu nhân, ngươi đã từng gặp sói hoang chưa?”
Ninh thị lắc đầu.
Yến Tam Hợp: “Ngươi biết sói hoang chữa trị vết thương như thế nào không?”
Ninh thị lại lắc đầu.
“Sói hoang chỉ lúc ở nơi không có người xung quanh mới dám yên lặng liếm láp vết thương của mình. Nếu có người tới gần, răng nanh của nó sẽ sắc bén hơn bất cứ ai.” Giọng nói Yến Tam Hợp gần như đang dụ dỗ.
“Tam phu nhân, ngươi chính là con sói hoang kia, ngươi nhe răng nanh là không muốn cho người khác nhìn thấy miệng vết thương của ngươi, có đúng không?”