Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 787
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 787 - Thay đổi
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 787: Thay đổi
Yến Tam Hợp nghe thấy giọng nói này, nụ cười trong mắt lập tức dâng lên.
Nàng hất cằm về phía Lý Bất Ngôn: “Giúp ta đi đón nàng.”
Lý Bất Ngôn lầm bầm một câu “Giọng lớn thật”, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Khuỷu tay Bùi Tiếu huých vào Tạ Tri Phi một cái: Ta hơi sợ bà cô này.
Tạ Tri Phi khẽ nhắm mắt: Ta cũng vậy.
Bà cô này là nhị tiểu thư Chu phủ Chu Vị Cẩn, mấy tháng không gặp, người nàng hơi gầy một chút, cằm cũng hơi nhọn.
“Yến Tam Hợp, nghe đại ca ta nói, ngươi tìm phu quân ta, ta mang người đến cho ngươi.”
Nàng hùng hùng hổ hổ đi tới, lại quay đầu kêu: “Mau vào đi, đừng để Yến cô nương, Tam gia bọn họ chê cười.”
Ngoài cửa, có người thò cổ ra nhìn, sau đó mới từ từ đi ra, từ từ nhấc chân vượt qua ngưỡng cửa, từ từ đi tới bên cạnh Chu Vị Cẩn.
Chu Vị Cẩn đẩy ngươi về phía trước: “Yến cô nương, hắn là phu quân Hạng Diên Thụy của ta.”
Nam nhân cường tráng hơi vượt quá tưởng tượng của Yến Tam Hợp, Chu Vị Cẩn đứng ở bên cạnh hắn, có vẻ hơi nhỏ bé.
Khuôn mặt vuông vắn không xuất chúng, môi hơi dày hơn nam nhân bình thường, khiến người ta cảm thấy rất đôn hậu ổn trọng.
Hạng Diên Thụy ôm quyền: “Yến cô nương.”
Giọng nói trầm thấp, tốc độ nói cũng chậm như tốc độ đi của hắn.
Yến Tam Hợp đáp lễ: “Hạng Diên Thụy, gọi ta Tam Hợp là được.”
Tạ Tri Phi gặp Hạng Diên Thụy vài lần ở Chu gia, chỉ là không quen lắm, vội vàng gọi: “Nhị tỷ phu, mau ngồi đi.”
“Tam gia.” Hạng Duyên Thụy đoan đoan chính hành lễ với Tạ Tri Phi, lại nghiêng người về phía Bùi Tiếu.
Bùi Tiếu vội khoát tay nói: “Nhị tỷ phu, đừng đừng đừng, đều là người trong nhà, không có nhiều lễ tiết như vậy, mau ngồi uống chung trà đi.”
“Uống trà gì chứ.” Chu Vị Cẩn trừng mắt liếc Bùi Tiếu một cái, làm Bùi Tiếu sợ tới mức lui về phía sau nửa bước.
“Yến cô nương, nói thẳng đi, tìm Duyên Thụy nhà ta có chuyện gì?”
Ngữ điệu hơi vội vàng, hoàn toàn khác với bộ dáng rầu rĩ trước đó.
Yến Tam Hợp cười cười: “Nhị tiểu thư đổi tính rồi.”
“Trở nên sảng khoái hơn.” Lý Bất Ngôn chen vào: “Cũng khiến người ta yêu thích hơn.”
Chu Vị Cẩn vừa nghe lời này, hốc mắt nàng hơi phiếm hồng, không đầu không đuôi nói một câu: “Trước đây cũng là ta sai.”
“Ai mà không sai chứ.” Yến Tam Hợp dắt nàng ngồi xuống: “Chu Vị Hi có thường đến thăm ngươi không?”
Chu Vị Cẩn bĩu môi, khinh thường nói: “Cách ba ngày hai bữa lại đến, phiền muốn chết, còn trách này trách nọ ta hoài.”
“Quá đáng vậy sao.” Yến Tam Hợp nghiêm mặt: “Ngày mai ta đi mắng nàng giúp ngươi.”
“Đừng…” Chu Vị Cẩn sốt ruột đến độ nắm lấy tay Yến Tam Hợp, vừa ngẩng đầu, đã phát hiện trong mắt Yến Tam Hợp có ý cười, lẳng lặng nhìn nàng.
Nàng lập tức phản ứng lại, oán giận nói: “Yến cô nương cũng biết chọc người khác nữa.”
“Người có thể khiến ta nói đùa thì chẳng phải người tầm thường đâu.”
Chu Vị Cẩn: “…”
Yến Tam Hợp vỗ vỗ vai nàng, xoay người nhìn Hạng Diên Thụy: “Nếu đã tới, thì ta sẽ đi thẳng vào vấn đề, Tam gia.”
Tạ Tri Phi cong ngón tay, gõ gõ lên bàn: “Nhị tỷ phu lại đây xem thử coi có thể mô phỏng hai thứ này không?”
Hạng Duyên Thụy đi tới trước bàn sách, ngón tay cầm lên nhẹ nhàng sờ: “Ngà voi?”
“Vâng!”
“Nói đi, phải mô phỏng như thế nào?”
Một câu nói nhẹ nhàng, lại khiến cho mọi người trong phòng sáng mắt lên.
Yến Tam Hợp bước đến: “Chất liệu có thể không bắt chước, nhưng hoa văn, hình vẽ phía trên phải giống nhau như đúc không?”
Hạng Duyên Thụy không nói có thể, cũng không nói không thể, mà chỉ vào da trâu bên cạnh, chậm rãi nói: “Cái này thì sao?”
Yến Tam Hợp: “Giống như lệnh bài, mô phỏng hình vẽ phía trên, cả văn tự nữa.”
“Ngà voi dùng gỗ thay thế, da trâu thì dùng da trâu, chỗ ta vừa vặn có một miếng.” Hạng Diên Thụy dừng một chút: “Khoảng hai ngày nữa sẽ xong.”
Yến Tam Hợp: “Có thể làm ở đây không…”
Hạng Diên Thụy từ chối ngay: “Không được.”
“Yến cô nương.” Chu Vị Cẩn vội nói giúp nam nhân của mình: “Hắn làm việc có nơi riêng, công cụ riêng, nơi xa lạ, hắn không làm được việc.”
Lý Bất Ngôn liếc về phía Yến Tam Hợp bên kia: Tiểu Bùi gia nói hai thứ này cực kỳ quan trọng, ta đi theo quá giám sát.
Yến Tam Hợp khẽ lắc đầu: “Hạng Diên Thụy, lúc ngươi làm việc ta có thể ở bên cạnh không?”
Hạng Diên Thụy hắng giọng: “Yến cô nương không tin ta, mời cao nhân khác.”
“Không phải không tin, là muốn thỉnh giáo ngươi một vài thứ.” Yến Tam Hợp chỉ vào hoa văn trên lệnh bài: “Ví dụ như lệnh bài Hoa quốc chúng ta thường điêu khắc cái gì bên trên, dùng thủ pháp gì để điêu khắc.”
Hạng Diên Thụy: “Yến cô nương cảm thấy hứng thú sao?”
Yến Tam Hợp nhìn hắn: “Không chỉ cảm thấy hứng thú, ta còn muốn biết dùng cách gì mà có thể làm giả chân thật đến vậy.”
Sắc mặt Hạng Duyên Thụy hơi thay đổi, không khí trong phòng chợt trầm xuống.
Tạ Tri Phi và Tiểu Bùi gia khó hiểu nhìn Yến Tam Hợp, không rõ vì sao nàng phải thẳng thắn thừa nhận hai thứ này là giả với Hạng Diên Thụy.
Không phải đã nói là chỉ để hắn mô phỏng thôi sao?
Yến Tam Hợp thực ra đã thay đổi chủ ý khi Hạng Duyên Thụy thốt ra hai chữ “ngà voi”.
Thứ như ngà voi, chỉ có Tề quốc mới sản xuất, Hoa quốc cực kỳ hiếm thấy, nhưng Hạng Duyên Thụy chỉ khẽ sờ một cái đã có thể phân biệt được, có thể thấy là hắn từng thấy rồi.
Vậy hắn đã thấy thế nào?
Thấy từ ai?
Có câu chuyện nào đằng sau nó không?
Nếu như thời gian không gấp, Yến Tam Hợp còn tính thỉnh giáo hắn một hồi, nhưng mô phỏng lại phải mất hai ngày, nàng sợ lãng phí thời gian.
Sương phòng đối diện kia còn có một cây hương, một ngày mười hai canh giờ vẫn đang cháy!
Chu Vị Cẩn lẳng lặng đi tới bên cạnh nam nhân nhà mình, kéo ống tay áo, mỉm cười với hắn.
Đây là nụ cười thế nào?
Xinh đẹp, động lòng người, mang theo vẻ làm nũng và lấy lòng, Yến Tam Hợp nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Đây là nhị tiểu thư đầy bụng oán hận của Chu gia sao?
Hạng Diên Thụy nhìn thê tử mình cũng hơi sửng sốt, một lúc lâu, mới chậm rãi nói với Yến Tam Hợp: “Ngày mai ngươi đến Hạng gia sớm một chút.”
Yến Tam Hợp: “Chuyện khẩn cấp, có thể đi ngay bây giờ không?”
Hạng Diên Thụy lại nhìn thê tử một cái, thấy nàng gật đầu, chậm rãi nói: “Có thể!”
…
Hạng Diên Thụy nói “ngươi”, tất nhiên là chỉ có một mình Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp ngồi lên xe ngựa Hạng gia dưới ánh mắt của tất cả mọi người.
Lý Bất Ngôn hơi lo lắng: “Tam gia, có muốn ta lén lút đi theo không?”
Tạ Tri Phi: “Không cần, Hạng Diên Thụy đáng tin cậy, hai ngày sau chúng ta đi đón nàng là được.”
Bùi Tiếu: “Vậy hai ngày nay, chúng ta làm gì?”
Tạ Tri Phi: “Ngươi đến nha môn, ta đến Bộ gia quân xem ngựa.”
Lý Bất Ngôn: “Ta ngủ bù.”
Chu Thanh: “Ta chuẩn bị đi Tề quốc.”
Đinh Nhất: “Ta và Tam gia đến Bộ gia quân.”
Hoàng Kỳ: “Ta và gia ta đi Tăng Lục Ti.”
Bùi Tiếu nhìn lên trăng trên đỉnh đầu, vừa thở dài, vừa nghĩ đến bốn chữ: Du binh tán tướng*.
* Du binh tán tướng vốn chỉ binh lính chạy tán không có thống soái, hiện tại đa số chỉ người một mình hành động trong đội ngũ tập thể không có tổ chức.
Đúng lúc này, chỉ nghe từ xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Bùi Tiếu vẻ mặt không vui: “Nửa đêm nửa hôm, ai lại ngựa cưỡi nhanh thế?”
Đang nói, tiếng vó ngựa kia càng ngày càng gần, đúng là hướng về phía biệt viện.
Chu Thanh nhãn lực tốt nhất, nhìn ra: “Gia, là La Đại Cường.”
Sao hắn lại tới đây?
Tạ Tri Phi nhíu mày đi xuống bậc thang.
La Đại Cường xoay người xuống ngựa, lao thẳng về phía Tạ Tri Phi: “Lão đại, vừa nhận được báo án của Bắc Thành ti, Trần Bì đã chết.”
Vẻ mặt Tạ Tri Phi lập tức nứt ra.
Ngươi nói cái gì?