Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 783
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 783: Lưỡi
Trần Bì nhìn thiếu nữ trước mặt, thiếu nữ mặt mày xinh đẹp, đồng tử đen kịt lạnh lẽo lúc mới gặp đã có chút nhiệt độ.
Nhiệt độ này giống như chăn bông trên người, khiến hắn cảm thấy an toàn.
“Lưu Bán Tiên là người hạ quan cho hắn.” Trần Bì từ từ mở miệng: “Lưu Bán Tiên sau khi trở về có nói với thê tử hắn một câu, hắn nói con ngươi ấy mà chỉ có chết mới có thể biết người bên cạnh là người hay là quỷ.”
Nương tử hắn thích nhất nghe chuyện trong nhà thế gia cao môn, vừa nghe lời này của nam nhân, thì chợt hăng hái, liền truy hỏi chuyện của Tiền gia.
Thì ra Tiền Thành Giang chết rất đột ngột, chẳng kịp để lại câu nào, thi thể vừa mới cất vào quan tài, bốn đứa con trai kia đã bắt đầu cướp gia sản.
Chính thê của Tiền Thành Giang chết sớm, để lại hai đứa con trai.
Bây giờ người bên gối là tục huyền, cũng sinh hai đứa con trai.
Bốn đứa con trai đều là con trai trưởng, tranh cãi túi bụi, suýt thì động thủ trên linh đường.
Lúc ầm ĩ kịch liệt nhất, đứa con trai nhỏ mới không lựa lời nói một câu tru tâm, nói hắn nghi ngờ là nương kế mưu tài hại mệnh, hại chết Tiền Thành Giang.
“Thê tử Lưu Bán Tiên bèn hỏi, thi thể Tiền Thành Giang này có gì không đúng sao?”
Lưu Bán Tiên chỉ vào miệng mình, thấp giọng nói một câu: Đầu lưỡi đen.
Yến Tam Hợp ngẩn ra, lại nghe Tạ Tri Phi bên cạnh thấp giọng nói: “Hoặc là đột nhiên có bệnh ác tính, hoặc là trúng độc.”
“Trúng độc?” Yến Tam Hợp nhìn Trần Bì: “Nếu hai đứa con lớn đều đã nghi ngờ, tại sao không báo quan khám nghiệm tử thi?”
“Không biết.” Trần Bì ảm đạm: “Chuyện ở cao môn, dân chúng chúng ta cũng chỉ nghe người ta nói thôi.”
“Cho nên, ngươi bèn nghi ngờ Tiền Thành Giang là bị người hại chết?”
“Ta không có, ta không có, ta đoán lung tung, đoán lung tung…” Trần Bì lắc đầu như trống bỏi, cả người theo bản năng rúc vào trong chăn.
“Trần Bì.” Giọng Yến Tam Hợp trở nên ôn hòa: “Ngươi biết một người phải như thế nào, mới có thể ăn ngon ngủ yên không?”
Trần Bì lẩm bẩm: “Không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa.”
“Ngươi chỉ làm chút chuyện trái lương tâm, quỷ cũng lười đến gõ cửa nhà ngươi. Chờ sau này người trở lại bình thường, sẽ tìm một nữ nhân làm tang sự, góp thành một gia đình, tương lai con trai cũng làm tang sự, không có gì mất mặt cả.”
Yến Tam Hợp từ từ cười gằn.
“Thế đạo này, người còn đáng sợ hơn ma quỷ nhiều, với cái lá gan này của ngươi… vẫn nên giao tiếp với người chết thì tốt hơn.”
Trần Bì: “…”
Hắn, sau này hắn còn có thể sống bình thường sao?
…
Bóng đêm dày đặc, như phủ lên từng tầng sương cho thành Tứ Cửu.
Vén lên từng lớp một, phía dưới là hoa đẹp trăng tròn, hay là âm mưu tính kế, ai mà biết được.
Yến Tam Hợp và Tạ Tri Phi dắt ngựa sóng vai bước đi, hai người không ngừng thở dài.
Mùi vị mốc meo chua xót ở trong phòng Trần Bì kia vẫn mãi quanh quẩn ở chóp mũi, thật lâu cũng không tiêu tan.
“Yến Tam Hợp.” Tạ Tri Phi dừng bước: “Ba hồ sơ kia cũng không đầy đủ, có rất nhiều chỗ bỏ sót. Tiền Thành Giang là người của Hình bộ, xem ra Hình bộ cũng tham dự vào.”
Mấy bàn tay không che được bầu trời, vô số bàn tay mới có thể che được một góc bầu trời.
Yến Tam Hợp tiến lên một bước, giơ tay khẽ vuốt v e lông mày Tạ Tri Phi.
Lông mày này từ sau khi Trần Bì mở miệng, thì vẫn không giãn ra mà cau chặt lại.
“Chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ kéo từng bàn tay xuống thôi.”
Đêm tối cực kỳ yên tĩnh.
Tạ Tri Phi cầm bàn tay lạnh như băng kia kéo ra sau lưng, tay kia thì vươn ra, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Trần Bì nói về viện Hải Đường, là xé rách vết thương của hắn, cũng xé vết thương của nàng.
Đã là vết thương, thì phải từ từ, phải dưỡng thương.
Mà người trong ngực này, có thể nghe được tiếng tim hắn đập thình thịch, có thể cảm giác được lồ ng ngực ấm áp của hắn, có lẽ vết thương sẽ không đau như vậy nữa.
Thật lâu sau, hắn khẽ giọng nói: “Trước mắt chúng ta đã kéo xuống được ba cánh tay rồi.”
Yến Tam Hợp: “Thứ nhất, ruột của Trịnh Hoán Đường là người khác kéo ra.”
Tạ Tri Phi: “Thứ hai, ngọn lửa kia phóng sau khi hai nương con kia bị cắt cổ, nói cách khác, là sau khi cả Trịnh phủ bị tàn sát.”
Yến Tam Hợp: “Thứ ba, nguyên nhân cái chết của Tiền Thành Giang vẫn còn là một bí ẩn.”
Tạ Tri Phi dùng cằm cọ cọ lên đầu nàng: “Bước tiếp theo, chúng ta làm thế nào đây?”
Yến Tam Hợp đã sớm tính toán xong.
“Bước đầu tiên, mở quan tài khám nghiệm tử thi Tiền Thành Giang, xem hắn rốt cuộc chết như thế nào? Nếu chết oan chết uổng, vậy có thể xác định hắn có tham dự vụ án Trịnh gia, cũng bởi vậy mà chết.”
Tạ Tri Phi: “Bước thứ hai?”
Yến Tam Hợp: “Tìm xem có bao nhiêu quan viên tham dự chuyện này trong mười năm qua, có ai đột nhiên tử vong không.”
Tạ Tri Phi: “Có bước thứ ba không?”
“Có, cũng là bước cuối cùng.” Yến Tam Hợp ngước mắt nhìn hắn: “Tìm ra người phục hồi miếng da trâu và nửa miếng lệnh bài ngà voi kia.”
Sự vui sướng dâng lên trong lòng Tạ Tri Phi.
Bước cuối cùng này, quả thực là tuyệt sát.
Chỉ cần chứng minh hai vật chứng này là giả, như vậy thì cha con Ngô Quan Nguyệt có thể rửa sạch hiềm nghi, từ đó có thể chứng minh, vụ án Trịnh gia quả thật là oan án.
Cũng không biết tiến hành đến bước này, chiến mã của ba đại doanh có thể bớt u buồn hơn không.
…
Biệt viện.
Thư phòng.
Một giọng nói vang lên.
“Cái gì, mở quan tài khám nghiệm tử thi?”
Bận rộn cả đêm trở về, mệt mỏi đến đau thắt lưng, đột nhiên nghe được tin tức này, ngón tay Tiểu Bùi gia chợt lạnh đi.
Vò đầu nuốt nước miếng, hỏi Yến Tam Hợp.
“Ngươi định khi nào thì động thủ?”
Tạ Tri Phi: “Ta đã sai người đi hỏi thăm xem Tiền Thành Giang chôn cất ở đâu rồi. Nếu thuận lợi, chiều mai sẽ có tin tức.”
Yến Tam Hợp: “Vậy tối nay động thủ.”
Ngón chân Bùi Tiếu cũng bắt đầu lạnh: “Mở quan tài thì dễ, vậy ai khám nghiệm tử thi đây?”
Yến Tam Hợp: “Cha ngươi!”
Choang!
Chén trà trong tay Bùi Tiếu rơi xuống đất, vỡ tan.
Tạ Tri Phi đi tới, lấy khăn ra lau mồ hôi lạnh trên trán: “Không cần ngươi ra mặt, Yến Tam Hợp đích thân đi mời, cha ngươi chắc chắn sẽ đồng ý.”
“Không phải…” Cổ họng Bùi Tiếu lăn lên lăn xuống mấy phen: “Các ngươi làm sao lại nghĩ đến cha ta? Ông ấy chỉ biết xem bệnh cho người sống, nào có thể khám cho người chết…”
Yến Tam Hợp chỉ hai bình sứ một trắng một xanh trên bàn, ý ở ngoài lời là cha ngươi là người đến độc dược cũng có thể nghiên cứu ra.
Giọng Bùi Tiếu dừng lại.
Cha ơi!
Con trai bất hiếu!
Lúc này, Yến Tam Hợp mở miệng: “Chu Thanh.”
Chu Thanh: “Yến cô nương.”
Yến Tam Hợp: “Nếu xác định là ngày mai mở quan tài khám nghiệm tử thi, ngươi và Đinh Nhất, Hoàng Kỳ vất vả một chút, chuẩn bị đầy đủ đồ cần chuẩn bị.”
Sắc mặt Chu Thanh hiếm khi trầm xuống.
Đào mộ mở quan tài không phải việc gì khó, ba người bọn họ cũng không phải chưa từng làm, khó là lần này không có lý do để đi.
“Yến cô nương, có muốn nói với Tiền gia một chút không, lỡ như…”
“Không có lỡ như.” Yến Tam Hợp nhìn về phía Lý Bất Ngôn: “Ngày mai, ngươi lấy danh nghĩa của ta, đi mời Chu Viễn Mặc, bảo hắn tối mai đi theo chúng ta.”
“Đúng, đúng, đúng!” Bùi Tiếu hoàn hồn: “Phải mời hắn, để hắn giúp chúng ta đo lường hung cát.”
Yến Tam Hợp: “Kêu hắn đi theo không phải để trắc hung cát, nếu như phía Tiền gia phát hiện, thì có thể dùng hắn làm ngụy trang, dù sao với chức tiền giám chủ Khâm Thiên giám, thì đến hoàng đế cũng tin tưởng không nghi ngờ.”
Bùi Tiếu: “…”
Chu đại ca, xin lỗi!
***Chú bùi đa tài quá, chế thuốc chế độc thú y ngỗ tác… há há, bao nhiêu ngành nghề chú bao trọn rồi.