Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 779
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 779 - Trần Bì
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 779: Trần Bì
Yến Tam Hợp hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Người nọ: “Tiểu nhân tên là Trần Mao.”
Yến Tam Hợp: “Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Trần Mao sửng sốt, sao lại hỏi tuổi tác của hắn rồi?
“Ba mươi tám.”
Yến Tam Hợp: “Vĩnh Hòa năm thứ tám, ngươi bao nhiêu tuổi?”
Trần Mao sửng sốt một hồi lâu: “Hai mươi tám.”
Yến Tam Hợp: “Làm nghề này được mấy năm rồi?”
Trần Mao: “Từ nhỏ đã đi theo sư phụ làm trợ thủ.”
Yến Tam Hợp: “Từ nhỏ là bao nhiêu?”
Trần Mao: “Tầm bảy tám tuổi.”
Yến Tam Hợp: “Viện Hải Đường chỉ có một mình ngươi hốt xác sao?”
Trần Mao gật đầu.
Yến Tam Hợp: “Tổng cộng mấy thi thể?”
Trần Mao: “Tổng cộng bốn.”
Yến Tam Hợp: “Bốn cái nào?”
Lời vừa hỏi ra, Tạ Tri Phi đứng sau lưng nàng cũng hơi nhíu mày.
Nha đầu này thật kỳ quái, sao lại hỏi những chuyện không liên quan thế?
Trần Mao: “Hai thi thể nam ở bên ngoài, một lớn một nhỏ; hai thi thể nữ ở trong nhà, cũng là một lớn một nhỏ.”
Yến Tam Hợp: “Phòng nào? Sương phòng, hay là nhà chính?”
Trần Mao: “Sương phòng.”
Yến Tam Hợp: “Sương phòng đông hay tây?”
Trần Mao: “Sương phòng tây.”
Yến Tam Hợp: “Phía trước sương phòng tây, trồng cây gì?”
Trần Mao ngẩn ra, không phải hỏi thi thể sao, sao còn hỏi cây nữa?”
“Tiểu nhân, tiểu nhân không để ý.”
“Là không để ý, hay là căn bản chưa từng thấy?”
Yến Tam Hợp chợt mỉm cười.
Viện Hải đường, tên như nghĩa, trồng toàn là Hải đường.
“Vĩnh Hòa năm thứ tám, Trịnh phủ xảy ra huyết án lớn như vậy, cảnh tượng đó người hốt xác cả đời cũng khó quên, ta hỏi ngươi năm ấy bao nhiêu tuổi, ngươi sửng sốt một hồi lâu, mới nói ra mình hai mươi tám.
Trần Mao à, ngươi là khi dễ ta tuổi còn nhỏ, lại là một nữ tử, nhìn không ra ngươi đang gảy ngón tay tính toán dưới gầm bàn sao?”
Trần Mao xanh mặt: “Quan gia, từng câu ta đều là sự thật, nếu có một câu giả dối…”
“Bụng bắt đầu đau chưa? Rượu này là thuốc độc, nước trà kia là thuốc giải.”
Trần Mao: “…”
Yến Tam Hợp vỗ bàn, lạnh lùng nói: “Ngươi tưởng quan gia chúng ta chỉ là một đám ăn cơm không biết làm việc, ai thề độc cũng sẽ tin sao?”
Trần Mao ôm bụng, run lẩy bẩy.
Hèn gì, phải uống hết một chung nước trà, mới có thể rời khỏi cái phòng này, hóa ra…
Mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy khỏi trán, bụng hắn bắt đầu đau, là, là là độc dược sắp phát tác sao?
“Đại nhân!”
Trần Mao luống cuống tay chân đứng lên, nhào tới bên cạnh Yến Tam Hợp, quỳ xuống: “Ta, ta…”
“Người nhặt xác cho viện Hải Đường, căn bản không phải là ngươi.”
Yến Tam Hợp mặt không biến sắc: “Muốn sống thì mau khai ra, người nọ là cha ngươi, hay là ca ca ngươi, hay là tổ phụ ngươi?”
Miệng Trần Mao há to đến mức có thể nhét một quả trứng gà, trong mắt toàn là sự sợ hãi.
Một lúc lâu sau, đầu hắn gục xuống.
“Ngươi hốt xác cho viện Hải Đường, là ca ca ta!”
Ánh mắt Yến Tam Hợp lạnh như băng: “Người kia bây giờ đang ở đâu?”
Vẻ mặt Trần Mao cứng đờ: “Hắn… hắn ở nhà.”
Yến Tam Hợp xoay người, nhướng mày: “Đi không?”
“Đi!”
Tạ Tri Phi gật đầu.
…
Trần gia ở phía bắc thành Tứ Cửu.
Một gian tứ hợp viện nho nhỏ, là nơi ở của huynh đệ và Trần lão nương mù một mắt.
Cha Trần chết sớm, để lại hai đứa con trai một đứa con gái.
Lão nương may vá cho người ta để nuôi gia đình, ban ngày làm, buổi tối cũng làm, mắt càng ngày càng kém, cuối cùng thì mắt mờ đi.
Ca ca Trần Mao tên là Trần Bì.
Đều nói huynh trưởng như cha, Trần Bì chừng tám tuổi đã theo làm việc tang sự với sư phụ, bốn năm sau xuất sư, kiếm bạc ở nhà, tuổi còn nhỏ đã lo cho gia đình.
Khi Yến Tam Hợp và Tạ Tri Phi nhìn thấy Trần Bì, hai người đều lắp bắp kinh hãi.
Người này nằm trên giường, trời tháng tư lại đắp một chiếc chăn bông thật dày, che kín cả người, chỉ lộ ra một đôi mắt giống như bộ xương khô.
Nhìn thấy người đến, bộ xương khô kia từ từ quay lại.
“Ca, đây là Tạ đại nhân của Binh Mã Ti Ngũ Thành, vị này là cao nhân Tạ đại nhân mời tới, ta cũng không biết nàng tên gì.”
Vẻ mặt Trần Mao cầu xin: “Ca, đệ bị bọn họ bắt được, còn, còn bị đút thuốc độc.”
Trần Bì khép hai mí mắt lại, khe khẽ thở dài.
Hắn dường như chẳng hề ngạc nhiên với việc huynh đệ nhà mình bị bắt đi.
Trần Mao nghe thấy ngữ khí này, vội vàng xốc chăn lên, đỡ hắn ngồi dậy.
Vừa ngồi xuống, Yến Tam Hợp và Tạ Tri Phi hai mặt nhìn nhau.
Người này đâu chỉ giống bộ xương khô, cả khuôn mặt đều giống, gần như không có một chút thịt, da mặt đều dán ở trên xương cốt, gầy đến đáng sợ.
Hơn nữa, trên người hắn còn mặc một cái áo bông.
Yến Tam Hợp trực giác thấy không đúng: “Ngươi đưa cổ tay hắn ra cho ta xem.”
Trần Mao vừa không dám nói không với Yến Tam Hợp, cũng không dám tự ý vén xiêm y lên, đành phải khổ sở kêu một tiếng “Ca”.
Ca ca hắn gật đầu, Trần Mao mới dám vén tay áo lên thử.
Đây là cánh tay giống như cành khô, một lớp da mỏng dính trên xương.
Hèn gì lại sợ lạnh.
Quả nhiên là cả người chẳng có một chút thịt.
Tạ Tri Phi nhíu mày: “Trần Bì, ngươi bị bệnh gì?”
Trần Bì không để ý đến Tạ Tri Phi, mà nhìn huynh đệ nhà mình.
Trần Mao vội vàng rót trà trong ấm ra, đút đến bên miệng Trần Bì.
Trần Bì uống một ngụm: “Nói đi, tìm ta có chuyện gì?”
Cổ họng bị nước thấm vào vẫn khàn khàn, giống như đã lâu rồi hắn chưa từng mở miệng nói chuyện vậy.
Tạ Tri Phi liếc mắt nhìn Trần Mao, Trần Mao lập tức mang đến hai cái ghế.
Yến Tam Hợp ngồi xuống, đồng thời mở miệng nói: “Vĩnh Hòa năm thứ tám, Trịnh gia, viện Hải Đường.”
Trần Bì nghe được mấy chữ này, không chỉ không giật mình, mà còn thản nhiên mỉm cười.
Yến Tam Hợp: “Ngươi cười cái gì?”
Trần Bì tay phải sờ tay trái, mới khàn giọng nói: “Ta đoán sẽ có ngày này mà.”
Lời này, giống như chục quả pháo đồng thời nổ tung.
Yến Tam Hợp quay đầu nhìn Tạ Tri Phi, không ngờ hắn cũng nhìn nàng, lông mày nhíu lại.
Lúc này, Trần Bì vươn hai bàn tay giống như chân gà ra, lật qua lật lại nhìn xem: “Ta biến thành cái dạng này, là bởi vì lần hốt xác đó.”
Yến Tam Hợp: “Vĩnh Hòa năm thứ tám, ngươi mấy tuổi?”
Trần Bì: “Tròn ba mươi.”
Yến Tam Hợp: “Ba mươi tuổi ở trong những người làm tang sự, thì vẫn còn rất trẻ.”
“Cho nên mới phái viện Hải Đường cho ta.”
Trần Bì chỉ tay vào hai người trước giường: “Ai trong các người giải độc cho huynh đệ ta trước đi.”
Tạ Tri Phi nhìn Yến Tam Hợp, thấy nàng không có phản ứng gì, bèn nói: “Vậy thì không được, ngươi nói trước, rồi giải độc.”
“Không có độc, chỉ thêm chút nước đậu vào rượu của hắn thôi.”
Yến Tam Hợp: “Đi nhà xí mấy chuyến là giải được độc rồi.”
Trần Mao “Ai da” một tiếng, hèn gì bụng lại quặn đau từng trận như thế, hóa ra là muốn đi ngoài.
Không nhịn được nữa.
Trần Mao vội vàng kẹp mông phóng đến nhà vệ sinh.
Tạ Tri Phi nhìn sườn mặt Yến Tam Hợp, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bảo Minh Đình và Lý đại hiệp làm rầm rộ đến Bùi gia xin độc dược, thì ra là làm cho Hoài Nhân xem.
Liên tiếp ba lần, ba lần đều là chiêu ảo…
Xem ra, nàng đang thầm phòng bị Triệu gia.