Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 772
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 772 - Thật lòng
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 772: Thật lòng
“Yến Tam Hợp, ngươi ngủ được không?”
Trong bóng tối, Lý Bất Ngôn lại lần nữa nhìn về phía cửa sổ.
Bên cửa sổ một ánh lửa, khói trắng âm thầm tỏa ra.
Nương nó, tuy sợ hãi nhưng sao lại cảm thấy năm tháng tĩnh lặng thế này.
Yến Tam Hợp nhắm mắt lại, không đáp hỏi lại: “Ở bến tàu, hắn nói gì với ngươi?”
“Đã lúc này rồi, còn có tâm tư hỏi những thứ này.”
Lý Bất Ngôn: “Ta từ chối hắn rõ ràng.”
“Đoán đúng rồi.”
Yến Tam Hợp “Ừ” một tiếng: “Vậy ngủ đi.”
Ngủ gì mà ngủ?
Lý Bất Ngôn dứt khoát ngồi dậy: “Yến Tam Hợp, ngươi có cảm thấy tâm ma này không giống bình thường, cực kỳ quái dị không?”
Quái dị có nghĩa là khó giải, hẳn là phải tốn rất nhiều sức.
Yến Tam Hợp trở mình, đưa lưng về phía nàng: “Ngươi vừa khỏi chưa được mấy ngày, ngủ ngon đi.”
Lý Bất Ngôn: “…” Nha đầu này cũng quái dị.
Sau khi từ núi Mộc Lê trở về, lời nói còn ít hơn trước, còn thường đứng một mình trong đình viện, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì?”
Cứ cảm thấy trong lòng nàng có chuyện gì đó!
Lý Bất Ngôn ngửa ra sau, thôi bỏ đi, ngủ!
Hô hấp của người bên cạnh đều đều, Yến Tam Hợp lại mở mắt, chẳng biết tại sao, lần đầu tiên nàng nhìn thấy cây hương đang cháy kia, trực giác nguy hiểm trong lòng lại trào ra.
Rõ ràng Triệu Diệc Thời đã đồng ý, đảm báo cho bọn họ được bình an vô sự.
Như vậy…
Nguy hiểm này đến từ đâu?
…
Một tòa viện khác.
Tạ Tri Phi gối đầu lên cánh tay: “Minh Đình, chuyện hương này có cần nói cho Hoài Nhân không?”
“Sao cũng được.”
“Nói thì nói, không nói thì không nói, sao cũng được là có ý gì.”
“Là ngươi tự quyết định đó.”
Tiểu Bùi gia trở mình trên giường, dùng bóng lưng cảnh cáo Tạ Tri Phi: Câm miệng!
Tạ Tri Phi nghĩ thầm, tạm thời vẫn đừng nên nói, nói cũng vô dụng, lại thêm áp lực cho hắn.
Tốt xấu gì cũng có Yến Tam Hợp rồi!
Nghĩ như vậy, trong lòng dần dần thả lỏng, Tạ Tri Phi mơ màng ngủ thiếp đi.
Cũng không biết ngủ bao lâu, hắn cảm giác có một đôi đồng tử đang nhìn hắn chằm chằm.
Vừa mở mắt, Bùi Tiếu đang mang vẻ mặt hoảng hồn dã quỷ, ngồi ở đầu giường hắn.
“Tạ Ngũ Thập, ngươi nói thật với ta, ta có còn hi vọng hay không vậy?”
“…”
“Có thể giãy chết thêm một chút được không?”
“…”
“Vì sao nàng ấy lại không thích ta?”
“…”
“Ta kém chỗ nào đâu?”
“…”
“Tiểu gia còn chưa bắt đầu đánh trận, thì đã thua rồi.”
Bùi Tiếu hét to bên tai Tạ Tri Phi: “Ta không cam lòng, không cam lòng, không cam lòng!”
“Ngươi có im không hả?” Tạ Tri Phi túm lấy vạt áo Bùi Tiếu, giận không kiềm chế được nói: “Đánh trận, thích Lý Bất Ngôn là đánh trận sao? Ngươi đừng quên, ngươi không đánh lại nàng ta đâu!”
Bùi Tiếu bị rống đến sửng sốt.
“Còn hỏi ta có hy vọng hay không…” Tạ Tri Phi chọc vào ngực Bùi Tiếu: “Ngươi tự hỏi mình trước đi, có thật lòng thích nàng ấy không, thật lòng muốn đối xử tốt với nàng ấy không, thật lòng không thể không có nàng ấy không?”
Bùi Tiếu: “…”
“Ngươi có sức ở đây làm phiền ta thì chi bằng tự ngẫm lại xem, người ta dựa vào cái gì mà thích ngươi, chỉ bằng thân phận đại thiếu gia của Bùi gia sao?”
Tạ Tri Phi tiếp tục chọc, chọc thật mạnh: “Nương nó, nàng đến thân phận Hoài Nhân cũng không để vào mắt, ngươi tính là cái thá gì?”
Bùi Tiếu: “…”
“Còn không cam lòng, không cam lòng ngươi cái con khỉ á!”
Tạ Tri Phi ngã người về phía sau, giận dữ quát: “Cút cho gia…”
Chuyện tâm ma, chuyện hương, đều đã phiền muốn chết, còn bị tổ tông này làm phiền!
Tổ tông không chỉ không cút, lại còn cuộn mình xuống dưới chân hắn, tủi thân khuất phục, giống như cô dâu nhỏ vậy.
“Tổ tông à!”
Tạ Tri Phi đã rống hết sức, chỉ còn lại bất đắc dĩ.
“Sao ngươi lại không hiểu, loại người như tên phá đám kia, ngoại trừ tấm lòng thật lòng ra thì còn gì có thể lọt vào mắt nàng nữa?”
“Thật lòng, ta có!”
“Có mấy phần?” Tạ Tri Phi cười gằn: “Có thể chịu đựng được áp lực từ phụ mẫu hay không, có dám đoạn tử tuyệt tôn hay không, có bản lĩnh từ bỏ thân phận đại thiếu gia Bùi gia của ngươi, cao chạy xa bay với tên phá đám kia không…”
Bùi Tiếu: “…”
“Chờ ngươi suy nghĩ cẩn thận mấy điều này thì hãy đến nói từ thật lòng với ta.”
Tạ Tri Phi trùm chăn lên đầu: “Ngủ!”
Bùi Tiếu bất động ngồi xếp bằng.
Lời của Tạ Tri Phi, mỗi một chữ đều đánh vào trong lòng hắn, gần như khiến cho tim hắn rối như tơ vò.
Đúng vậy, ta có sự thật lòng, nhưng được mấy phần đây?
Có thể cho nàng mấy phần?
Giữ lại cho mình mấy phần?
Sự thật lòng của ta, có phải cũng giống như lúc thích Yến Tam Hợp, đến và đi như một trận gió hay không?
Ta có thể phản kháng phụ mẫu vì nàng không?
Có thể không để ý đến thân phận tỳ nữ của nàng không?
Hay là nói…
Sự thật lòng của ta, chỉ là vì nàng từ chối ta thôi?
…
Cung Trọng Hoa.
Thẩm Trùng nhìn bóng dáng hòa làm một với bóng đêm trong đình viện, đôi mắt xưa nay không có cảm xúc gì, chợt thấy lo lắng.
Điện hạ đã đứng ở chỗ này trọn nửa canh giờ rồi, không cần đoán cũng biết là bởi vì Lý Bất Ngôn.
Con người điện hạ, từ nhỏ đã bị kẹp giữa tiên đế và tân đế, tính tình bị mài đến mức cực kỳ dịu dàng thâm trầm.
Người thâm trầm thì tình cũng nhạt.
Những năm gần đây, kẻ có thể khiến cho điện hạ nhìn nhiều thêm một chút, ngoại trừ tân nhiệm hoa khôi Trúc Hương ở giáo phường ti ra thì chẳng có ai khác.
Thế nhưng lại gặp phải một Lý Bất Ngôn.
Người trong cung Trọng Hoa đều nhìn không ra tâm tư của điện hạ, hắn giấu quá tốt, nhưng trong lòng Thẩm Trùng hiểu rất rõ, điện hạ thực sự đã động lòng rồi.
Ngoài viện có đèn chiếu tới, làm chói mắt Triệu Diệc Thời.
Hắn ngước mắt lên nhìn, là Thái tử phi Ngô thị.
Ngô thị từ từ bước lên, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Điện hạ, đêm đã khuya.”
Triệu Diệc Thời liếc nàng một cái, đến nói cũng lười.
Thẩm Trùng vội nói: “Thái tử phi, điện hạ lát nữa còn phải đến Hình bộ.”
Sự thất vọng trong mắt Ngô thị chợt lóe lên, chỉ đành cười nói: “Điện hạ bận rộn công vụ thì cũng phải chăm sóc sức khỏe cho tốt.”
Triệu Diệc Thời nghe xong, chợt cong khóe môi: “Nàng yên tâm, đứa con đầu lòng của cung Trọng Hoa này, sẽ chỉ có thể bước ra từ bụng nàng.”
Ngô thị chợt xấu hổ đến đỏ mặt, vội vàng hành lễ rời đi.
Ngày đón dâu, điện hạ bị ám sát, hôn lễ cũng suýt nữa không tiến hành được.
Đêm tân hôn, nàng một mình trông phòng trống.
Kế đó nữa là phủ Hán vương bị phong, tiên đế ngã bệnh qua đời, trong cung đại tang… Nàng đến bây giờ vẫn là thân xử nữ.
Tuy rằng trong thời gian để tang không được dâm lạc, nhưng Thái tử còn chẳng đụng vào góc áo của nàng, trong lòng Ngô thị cũng hơi sốt ruột.
Phụ thân nói cho nàng biết, đại sự thứ nhất khi gả vào phủ Thái tử, là phải mau chóng có con trai.
Nếu như vậy, đứa nhỏ làm trưởng tử, tương lai là người thừa kế ngôi vị hoàng đế, nửa đời sau của nàng không chỉ có chỗ dựa, Ngô gia bọn họ cũng có thể nước dâng thuyền lên.
“Thẩm Trùng.”
Đôi mắt đen nhánh của Triệu Diệc Thời mang theo vẻ lạnh lùng: “Có người nào không mưu đồ điều gì, chỉ vì con người ta thôi không?”
Thẩm Trùng im lặng.
So với con người của điện hạ, thân phận của điện hạ mới là điểm mấu chốt khiến cho ngàn vạn nữ tử si mê si tình.
Một phần tình nhiễm chút mưu tính, chẳng ai có thể phân rõ được là có tình nhiều hơn hay mưu kế nhiều hơn.
“Điện hạ?”
“Đến Hình bộ đi.”
Triệu Diệc Thời sửa sang lại quần áo, bình thản: “Vẫn nên mưu tính chút gì đi, ít nhất ta có thể cho được!”