Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 755
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 755 - Túi đồ
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 755: Túi đồ
Một ngày trong núi, nhân gian ngàn năm.
Lúc trở lại thành Tứ Cửu là đã năm ngày sau, Đinh Nhất kiễng mũi chân, cổ đã dài ra mấy tấc mới chờ được hai người họ.
Hắn bước lên, ôm chặt lấy ngựa Yến Tam Hợp: “Yến cô nương cuối cùng đã trở lại rồi.”
“Sao?” Yến Tam Hợp xoay người xuống ngựa, cười gằn: “Quan tài của ai nứt nữa à?”
“Còn đáng sợ hơn cả quan tài bị nứt nữa!”
Đinh Nhất ân cần cầm lấy dây cương, cười hùa: “Điện hạ phái người tới hỏi Yến cô nương mấy lần rồi.”
Yến Tam Hợp: “Là quan tài bị nứt sao?”
Đinh Nhất che miệng, nhìn xung quanh, nói nhỏ: “Không nứt, nhưng lại có tiếng kêu.”
Yến Tam Hợp: “Không nứt thì không phải tâm ma, không phải tâm ma thì đừng tìm ta, tìm ta cũng vô dụng.”
Đinh Nhất nhìn gia nhà mình cầu cứu.
Gia à, tốt xấu gì cũng nói một câu chứ!
Gia hắn hắng giọng: “Đi nói với điện hạ, Yến cô nương quả thực bất lực.”
Gia, ngươi trọng sắc khinh bạn!
Đinh Nhất khẽ cắn môi, lại đi tới bên Yến Tam Hợp.
“Yến cô nương, gần đây còn có một chuyện kỳ quái, trong thành Tứ Cửu có rất nhiều người chết, quan tài trong cửa hàng cũng không đủ dùng, đều phải vận chuyển từ bên ngoài vào.
Yến Tam Hợp: “Lão thái y Thẩm phủ đã chết chưa?”
Đinh Nhất gật đầu.
Yến Tam Hợp: “Vậy thì đúng rồi, lòng dạ hiểm độc, hắn đều sẽ mang theo.”
Đinh Nhất: “…”
Yến Tam Hợp lấy dây cương từ tay Đinh Nhất, nói với Tạ Tri Phi: “Ta không về phủ, đi ra ngoài làm việc đây.”
Tạ Tri Phi không hỏi nàng đi đâu, muốn làm gì, chỉ dịu dàng mỉm cười: “Về sớm, Lý đại hiệp đang trông lắm đấy.”
Lại là một câu đâm vào trái tim nàng.
Đoạn đường này, nàng đã nghe quá nhiều, mới nghe thì tháy hắn mồm mép trơn tru, nhưng ngẫm kỹ thì lại thấy rất ấm áp.
“Được!”
Đám người Đinh Nhất đi xa: “Gia có phát hiện giọng điệu của Yến cô nương đã trở nên tàn nhẫn hơn rồi không.”
Tạ Tri Phi vỗ vỗ vai Đinh Nhất: “Trang viện đang thiếu người gánh phân, ngươi có muốn đi thử không?”
Xong rồi, sau lưng nói xấu Yến cô nương, gia hắn bao che người nhà.
Đinh Nhất vội dùng vẻ mặt nịnh nọt nói: “Gia à, tiểu nhân sợ Yến cô nương đi làm việc một mình nguy hiểm, có cần đi theo từ xa không!”
Tạ Tri Phi hừ một tiếng.
“Ngày mai là đại điển đăng cơ của tân đế, mấy ngày nay Binh Mã ti chắc chắn sẽ bận rộn đến cắp chân lên cổ, ngươi lại muốn đi theo Yến cô nương, đục nước béo cò giỏi nhỉ.”
Vẫn là Lý cô nương nói đúng.
Lòng dạ nam nhân, như kim dưới đáy biển, không ai biết bọn họ đang nghĩ gì.
Đinh Nhất xám mặt nhìn gia nhà mình, tủi thân ngậm miệng lại.
Tạ Tri Phi xoay người lên ngựa, nói to với Đinh Nhất: “Còn không mau đi làm nhiệm vụ đi.”
Đại điển đăng cơ là chuyện lớn, không thể xảy ra chút sai xót nào, trước mặt Yến Tam Hợp hắn giả bộ giống như không có việc gì, thực ra trong lòng đã sốt ruột lắm rồi.
Về phần an nguy của Yến Tam Hợp…
Hắn quay đầu nhìn thật sâu về phía xa xa, vẫn còn Chu Thanh ở kia!
…
“Cuối con đường các ngươi đánh ta ngất xỉu, có một gian nhà. Dưới gầm giường của viện thứ hai, có năm túi đồ.”
Chuyện đầu tiên sau khi Yến Tam Hợp vào kinh là muốn đi xem thử, năm cái túi kia là gì.
Con đường kia nằng ở gần phủ Hán vương, xung quanh đều có cấm quân mặc khôi giáp, ai nấy đều cực kỳ hùng hổ.
Đừng nói là người, đến mèo hoang cũng sẽ bị luồng sát khí này dọa đến bay biến thôi.
“Ai?”
Yến Tam Hợp đương nhiên cũng bị ngăn lại, sắc mặt bình tĩnh nói: “Nghĩa nữ của đại thần nội các Tạ Đạo Chi Yến Tam Hợp.”
Thủ lĩnh cấm quân nheo mắt: “Tới đây làm gì?”
“Nghĩa phụ ta đặt cho ta một tòa nhà ở phía trước, ta tới xem thử.”
Yến Tam Hợp đưa khế đất và chìa khóa Đổng Thừa Phong đưa cho, chỉ vào góc đông bắc: “Quan gia, ở ngay phía trước rồi.”
Thủ lĩnh cấm quân nhận lấy, ánh mắt chẳng rời khỏi mặt Yến Tam Hợp, ước chừng đánh giá một lúc lâu mới cúi đầu kiểm tra thử.
Khế đất là thật;
Nghe nói Tạ Đạo Chi quả thực có một nghĩa nữ.
“Đi nhanh lên, không nên ở chỗ này.”
“Vâng, quan gia.”
Yến Tam Hợp dắt ngựa, đi nhanh tới cửa nhà.
Nàng lấy chìa khóa ra c ắm vào trong ổ khóa bằng đồng đã rỉ sét.
Khóa đồng mở ra, nàng tháo khóa đồng xuống, đẩy cánh cửa loang lổ ra bước vào ngưỡng cửa, rồi đóng cửa lại.
Chân Yến Tam Hợp mềm nhũn tựa vào sau cửa, mồ hôi lạnh toát ra.
Phía sau nàng vẫn có hai cấm quân đi theo, mãi cho đến khi nàng đẩy cổng ra, thì hai người kia mới thu mắt lại, xoay người rời đi.
Trì hoãn một hồi lâu, Yến Tam Hợp mới đánh giá tòa nhà trước mắt.
Nhà rất lớn, cực kỳ hoang vu, cỏ dại bên tường còn cao hơn người.
Nàng đi thẳng đến viện thứ hai.
Khu viện vuông vắn, cũng là cỏ dại mọc thành bụi, ở giữa là nhà chính, trái phải có hai sương phòng.
Sương phòng hẳn là có thể ở được, Yến Tam Hợp thẳng đến bên trái.
Thứ khiến cho nàng kinh ngạc là, trong phòng thậm chí chẳng có chút mạng nhện, đều được quét dọn sạch sẽ rồi.
Nàng khom lưng nhìn thử, dưới giường có một cái rương gỗ nhãn.
Cái rương không khóa, phía trên có một lớp tro.
Yến Tam Hợp kéo rương mở nắp ra.
Bên trong quả nhiên có năm túi đồ.
Nàng mở một trong số đó ra, sắc mặt đột nhiên tái đến đáng sợ.
Thứ đập vào mắt, là một cái yếm vải đỏ, mặt trên thêu một hình Phượng xuyên mẫu đơn.
Lật tiếp, là một bộ quần áo trẻ con hơi lớn một chút.
Lật tiếp nữa, kích thước xiêm y kia, lại lớn hơn một chút.
Tiếp theo, nàng vội mở túi đồ thứ hai, thứ ba… Túi cuối cùng, Yến Tam Hợp kinh hãi.
Một bộ áo đỏ thêu phượng;
Một chiếc khăn quàng thêu hình khổng tước bằng chỉ Lạc Hà;
Một chiếc váy đỏ;
Một cái quần đỏ;
Một đôi giày thêu gấm đỏ, trên đó còn đặt một túi tử tôn màu đỏ.
Nữ tử trên đời, chỉ trong ngày xuất gia mới phải mặc một bộ đồ màu đỏ từ trong ra ngoài như thế.
Đôi tay chỉ biết bắt mạch, chỉ biết thi châm kia, cuối cùng cũng có một ngày cầm lấy kim chỉ, mỗi năm vụng về may một bộ xiêm y như thế này vì đứa con gái không biết ở nơi nào của mình.
Từ áo yếm mới sinh, đến mũ phượng khăn quàng vai.
Yến Tam Hợp sững sờ nhìn bộ áo đỏ kia, tay nâng lên từng tấc, trong lòng đột nhiên thấy chua xót, nước mắt chảy không ngừng.
Mười bảy năm, bãi bể nương dâu.
Mỗi một năm bà phải chịu đựng bao nhiêu đêm cô tịch, nuốt vào bao nhiêu nước mắt chua xót, mới có thể mang theo tất cả hồi ức chật vật sống một mình như vậy.
Mười bảy năm, núi cao thâm cốc.
Từng đêm, bà đã mơ thấy bao nhiều giấc mơ, trong mơ là tâm nguyện mà đến chết bà cũng chẳng thể nào đạt được…
Ta muốn cho con một gia đình, cho con mặc quần áo đẹp nhất, tết bím tóc đẹp nhất cho con.
Trời nóng, ta quạt cho con.
Trời lạnh, ta đắp chăn cho con.
Ta muốn nhìn con lớn lên, muốn thấy con mọc răng, thấy con tập nói, thấy con bước những bước đầu tiên.
Ngày con cập kê, ta muốn tự tay cài trâm cho con.
Ta muốn tìm cho con một nam tử dịu dàng nhất thế gian, nam tử kia chỉ yêu một mình con thôi.
Ta muốn tự tay đặt tay con vào lòng bàn tay nam tử kia.
Sau đó ta sẽ nhìn bóng lưng hai phu thê con rời đi, vừa vui mừng mỉm cười, vừa rơi lệ như mưa…
Nước mắt Yến Tam Hợp cuồn cuộn rơi xuống.
“Nương, con không sợ ma đâu, nương vào trong mộng thăm con đi!”