Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 752
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 752 - Từ chối
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 752: Từ chối
Đương nhiên là lẳng lơ cho Lý đại hiệp xem rồi.
Bùi Tiếu mở quạt xếp ra, phe phẩy vài cái.
Cảm thấy mình thật là phong lưu phóng khoáng.
“Đường Kiến Khê gửi thư tới, nói Yến Tam Hợp ở núi Mộc Lê, Tạ Ngũ Thập không yên tâm, đích thân đi đón nàng, lúc này đã xuất phát rồi.”
Thang Viên tỉ mỉ chăm sóc mười ngày, gương mặt Lý Bất Ngôn ít nhiều đã có chút huyết sắc, nhưng cả người vẫn rất yếu ớt, giọng cùng nhỏ nhẹ.
“Đi gấp như vậy sao?”
“Này gọi là một ngày không gặp, như cách ba thu, ngăn cũng ngăn không được.” Bùi Tiếu lại phe phẩy quạt vài cái: “Ngươi phải thông cảm cho hắn.”
Lý Bất Ngôn nghe Tam gia nói chuyện tâm ma đã giải, lại nghe Yến Tam Hợp đang ở núi Mộc Lê thì cũng không lo lắng nữa.
Chỉ cảm thấy quái lạ, sao người này tại sao không đi theo.
“Ngươi…”
“Nha môn ta có quá nhiều việc, không thể rời đi được nên không đi theo.” Bùi Tiếu ưỡn ngực, thắt lưng thẳng thớm: “Có muốn ăn vải không, ta lột cho ngươi một cái.”
“Ớn!”
“Vậy… Ta cắn hạt dưa cho ngươi?”
“Đệt!”
“Mứt quả thì sao?”
Khóe môi Lý Bất Ngôn cong lên: “Tiểu Bùi gia…”
“Trước khi đi hắn dặn đi dặn lại, bảo ta phải chăm sóc ngươi nhiều hơn.”
Sợ bị nàng nhìn ra, Bùi Tiếu vội chuyển đề tài: “Đúng rồi, vừa rồi Thẩm Trùng tới hỏi thương thế người thế nào rồi giúp Hoài Nhân?”
Bước đầu tiên xuống tay… tìm hiểu quân tình.
Một trận chiến có thể lấy được thắng lợi hay không, thì bước này tương đối mấu chốt.
Cái này gọi là gì?
Cái này gọi là thăm dò.
“Không chết được.” Lý Bất Ngôn yếu ớt trả lời hắn ba chữ.
Chỉ ba chữ này đã khiến cho Bùi Tiểu đổ mồ hôi tay.
Điều này biểu đạt cảm xúc gì đây?
Giận dỗi hay không quan tâm thế?
“Ngày đó…” Bùi Tiếu ho khan: “Sao phải liều mạng như vậy?”
Lý Bất Ngôn: “Không phải các ngươi bảo ta bảo vệ hắn cho tốt sao?”
“Lời nói thì không sai. Nhưng…” Bùi Tiếu lại ho khan vài cái: “Ngươi có phải vẫn…”
“Chưa dứt tình cũ?”
“Haiz, cũng không phải ta cố ý muốn hỏi thăm đâu.”
Bùi Tiếu không hề suy nghĩ, vội quăng nồi.
“Không phải là do ngươi bị thương quá nặng, Tạ Ngũ Thập sợ không tiện ăn nói với Yến Tam Hợp nên muốn tìm lý do để thoái thác một chút nào.”
“Vậy làm phiền ngươi chuyển lời với Tam gia.” Giọng Lý Bất Ngôn hơi khàn: “Ta xưa nay có mới nới cũ.”
Đúng là một phẩm chất tốt!
Bùi Tiếu chỉ hận không thể miệng nhếch đến sau tai, nhưng vẫn cố chịu đựng: “Ta cũng mắng Tạ Ngũ Thập như vậy đây, ngươi xem Lý đại hiệp chúng ta là người thế nào chứ.”
“Tiểu Bùi gia.” Thang Viên bưng chén thuốc đi vào: “Thời gian không còn sớm nữa, để Lý cô nương nghỉ ngơi đi, nàng không thể tốn quá nhiều sức được.”
Khốn kiếp.
Ngươi có mắt nhìn không hả, về sau biệt danh phá đám này xin dành tặng cho ngươi.
Bùi Tiếu không nhích mông, vắt óc tìm mưu nghĩ kế xem coi còn cái cớ gì để ở trong phòng này thêm một chặp nữa.
“Bùi Minh Đình.”
“Hả?” Lý Bất Ngôn nhìn hắn, chậm rãi nói: “Chuyện không khó, chỉ cần chịu từ bỏ, ta và hắn không cùng đường, với ngươi cũng như thế.”
Cây quạt trong tay Bùi Tiếu dừng lại.
Kỳ quái, sao lại thấy đèn trong phòng thoáng cái đã mờ đi thế.
“Ngươi xứng đáng có được ngươi tốt hơn.” Lý Bất Ngôn khẽ nói.
Vậy.
Nàng biết tâm tư của ta rồi sao?
Vậy.
Tiểu gia ta còn chưa ra tay thì đã chết rồi sao?
Bóng lưng thẳng tắp của Bùi Tiếu thoáng cái khuỵu xuống.
Hắn lẳng lặng nhìn Lý Bất Ngôn, rồi đứng dậy, cúi đầu đi ra ngoài.
Thang Viên chưa bao giờ thấy Tiểu Bùi gia mất hồn lạc phách như vậy, nhịn không được khẽ nói: “Lý cô nương, tốt xấu gì cũng…”
“Phải thật dứt khoát, từ chối phải dứt khoát vô tình.” Lý Bất Ngôn lạnh nhạt: “Tốt xấu gì cũng ngẩng đầu không thấy, cúi đầu gặp, không thể để hắn bỏ lỡ được.”
Thang Viên: “…”
…
Lộ trình ba ngày, Tạ Tri Phi dùng thời gian hai ngày đã chạy tới.
Lúc đến, đang là ban đêm.
Hắn quay người xuống ngựa, nhìn thấy một chiếc thuyền đậu bên bờ sông với một ngọn đèn sáng.
Hắn chỉ vào thuyền: “Của lão gia nhà các ngươi sao?”
Bệ Chiêu gật gật đầu.
Vừa nghe là thuyền của Đường Kiến Khê, Tạ Tri Phi trực tiếp lên thuyền.
Đi vào khoang thuyền thì ngây ngẩn cả người, Đường Kiến Khê đang ngồi đoan chính, uống trà dưới ánh đèn.
“Lão gia, Tam gia tới một mình, không mang theo ai, chúng ta ngựa không dừng vó chạy hai ngày hai đêm.”
Tạ Tri Phi quay đầu, vẻ mặt kỳ quái nhìn Bệ Chiêu.
Nói những thứ này làm gì?
“Tam gia, ngồi đi!”
Đường Kiến Khê chỉ vào cái ghế đối diện bàn trà: “Uống một ngụm trà nóng giải khát đã, ta chờ ngươi lâu lắm rồi.”
Tạ Tri Phi có hơi không hiểu: “Đường lão gia, ngài đang hát vở gì thế?”
“Không hát gì cả, chỉ cố ý chờ ở đây để nói vài lời trong lòng với Tam gia thôi.”
“Khoan đã, ngươi nói trước, Yến Tam Hợp đã tỉnh lại chưa?”
Thời điểm mấu chốt này, hắn vẫn còn lo cho Yến Tam Hợp, xem ra là đánh cược đúng rồi.
Đường Kiến Khê khẽ mỉm cười: “Thật ra, nàng ta chỉ mê man một ngày một đêm là tỉnh lại rồi.”
Tạ Tri Phi mới vừa thầm hỏi một câu “Vì sao lừa hắn”, thì dường như nghĩ đến một chuyện…
Yến Tam Hợp không phải chủ nhân của Bệ Chiêu, mà là Đường Kiến Khê.
Vì sao hắn lại đồng ý với Yến Tam Hợp không được để lộ một chữ nào ra ngoài?
Bệ Chiêu rõ ràng không thể nói ra một chữ với bên ngoài, thế nhưng lại để lộ tin tức quan trọng nhất với hắn… Người thắp hương là Yến Tam Hợp.
Đây không phải là trước sau mâu thuẫn sao?
“Cho nên…” Giọng Tạ Tri Phi đ è xuống: “Đường lão gia cố ý dẫn ta lên núi?”
“Phải!”
Đường Kiến Khê thấy hắn đoán được, nên cũng không che giấu: “Người thắp hương là Yến cô nương, Tam gia nghĩ thế nào?”
Tạ Tri Phi nhướng mày: “Đương nhiên là Đường lão gia nghĩ thế nào thì ta nghĩ thế đó.”
Đường Kiến Khê: “Ta nghĩ đến thân phận của nàng.”
Ngươi cũng biết thẳng thắn thừa nhận.
Tạ Tri Phi: “Ta cũng vậy.”
Đường Kiến Khê gật đầu với Bệ Chiêu: “Chèo thuyền đi.”
“Vâng, lão gia.”
Thân thuyền lay động, tiếng nước róc rách, không ai có thể tới gần.
Đường Kiến Khê từ từ mở miệng nói: “Ngày đó ta hỏi nàng, người thắp hương là ai, nàng nói là nàng, trong lòng ta đã nghi ngờ.”
Nha đầu kia sẽ không nói dối.
Tạ Tri Phi: “Bệ Chiêu nói ra câu đó, ta cũng nghi ngờ.”
Đường Kiến Khê: “Lúc nàng thắp hương giải ma, không cho ta xem, ta ở bên ngoài đợi đến hừng đông, lúc đi vào, thì thấy nàng té xỉu trước bàn tế tự.
Hương, đã đốt hết.
Hai ngàn bát rượu đều rỗng, không còn một giọt nào.
Những con gà quay, vịt quay và đầu heo chuẩn bị trước đó, đều không hề nhúc nhích.
Lúc ta bảo Bệ Chiêu bế nàng, mặt nàng đầy nước mắt, lúc ấy trong lòng ta đã mơ hồ suy đoán.”
Đồng tử Đường Kiến Khê mở to, bình tĩnh nhìn hắn: “Tam gia, ta có thể tin ngươi không?”
“Ngươi không tin ta, thì sao lại đưa ta tới?”
“Là vì Minh Nguyệt.” Đường Kiến Khê: “Lần đó ngươi lên núi, hỏi ta tã lót của Minh Nguyệt khi còn bé, còn dặn phu thê chúng ta mang bí mật vào trong quan tài.”
Tạ Tri Phi: “Còn nữa không?”
Đường Kiến Khê: “Bởi vì cách ngươi nhìn nàng.”
Không chỉ có tình yêu say đắm giữa nam nữ, còn có khát vọng muốn bảo vệ sâu đậm.
Ánh mắt này, trước kia hắn đã từng nhìn thấy trong mắt Lục Thời.
Đó là một sự kiên định, cương nghị, im lặng, quật cường.
Tạ Tri Phi: “Còn nữa không?”
“Cả việc ngươi viết thư bảo Bệ Chiêu xuống núi.”
Đường Kiến Khê nhìn người bên ngoài.
“Kẻ dám viết thư hỏi nhờ Bệ Chiêu, ngươi là người đầu tiên, nhất là trong chuyện quan trọng như vậy.”
Bệ Chiêu là người của Đường Kiến Khê, hắn nghe được gì, nhìn thấy gì, lúc về đều sẽ nói lại hết cho Đường Kiến Khê.
“Có thể thấy được… Ngươi coi ta là người một nhà.”
Tạ Tri Phi nhìn thẳng vào mắt hắn, không tránh không né.
“Ngươi vốn là người một nhà.”