Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 747
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 747 - Trở về
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 747: Trở về
Trên đường chân trời, tia nắng ban mai nhô lên từ mặt đất.
Hào quang khắp bầu trời chiếu xuống, hoà tan với vầng trăng tròn trên bầu trời, hoá thành một màu với bầu trời.
Lúc này, quạ đen giương cánh bay cao, tư thế bay lượn cực kỳ giống chim ưng.
Nó bay vòng quanh cây ba vòng, đáp ở dưới tàng cây, ngẩng lên nhìn đám quạ đen đậu đầy cây.
Mà giờ phút này, tất cả quạ đen đều đồng loạt đứng lên, cúi đầu, nhìn vị quân vương vĩnh viễn trong lòng bọn họ.
Bọn họ từng chiến đấu vì hắn, đổ máu vì hắn, cùng hắn sống, cùng hắn chết, cùng hắn ở trong âm giới lạnh thấu xương này mười tám năm.
Bọn họ sớm chiều ở chung, tình như tay chân, đồng sinh cộng tử.
Hôm nay.
Cuối cùng, đã đến lúc chia tay.
Cũng chỉ có thể chia tay.
Lúc này, con quạ dang cánh và vỗ ba cái.
Đây là mệnh lệnh cuối cùng của một vị vua đối với các chiến sĩ của mình.
Quay lại đi!
Quay lại đi!
Quay lại đi!
Mà các chiến sĩ của hắn, giang cánh, nhìn lên bầu trời xanh trên đỉnh đầu, thét dài ba tiếng.
Tiếng kêu kia đinh tai nhức óc, phá tan tia nắng ban mai, vang vọng khắp trời cao, rất lâu sau vẫn chưa tan hết.
Sau đó, họ cong hai chân lại rồi quỳ ngay ngắn trước vị vua của họ.
Hành lễ lần cuối cùng.
Sau đó.
Rào một tiếng, đàn quạ đen bay vút lên trời, vây quanh quân vương của bọn họ.
Bọn họ bay rất chậm, rất thấp, luyến tiếc, nhưng cũng là đang tạm biệt.
Thật vinh dự khi được đi cùng hắn một đoạn đường.
Thật đáng tiếc, con đường tiếp theo hắn phải đi một mình rồi.
Cứ đi thong thả, cho phép chúng ta từ từ đuổi theo, cho đến khi gặp nhau.
Bay hết ba vòng, bọn họ không lưu luyến, cũng không quay đầu lại, vỗ cánh bay về phía tia nắng ban mai tỏ rạng.
Bay lên núi cao, biển rộng, thảo nguyên, rừng rậm…
Bay về phía vận mệnh kế tiếp, luân hồi kế tiếp, nhân quả kế tiếp của họ.
Chỉ có một con quạ không rời đi.
Nàng bay đến bên cạnh quân vương của nàng, sóng vai đứng cùng hắn.
Quân vương cúi đầu, dịu dàng nhìn nàng, giang cánh ôm nàng vào lòng.
Sau đó, bọn họ cùng xoay người, nhìn Yến Tam Hợp.
Rất nhẹ, rất mềm, rất tự hào.
Rất giống như…
Phụ mẫu nhìn con mình.
Vậy, mọi người biết ta là ai rồi, phải không?
Yến Tam Hợp sốt ruột chạy về phía bọn họ.
Nàng muốn nói với họ…
Nàng bây giờ tên là Yến Tam Hợp, từ nhỏ lớn lên ở nhà Trịnh Ngọc lão tướng quân, tám tuổi đến bên cạnh Yến Hành, sau khi Yến Hành qua đời thì đến kinh thành.
Bên cạnh nàng có mấy người bạn tốt, còn có nàng thích, tên là Tạ Tri Phi.
Chín năm qua, nàng vẫn luôn tìm gốc rễ của mình…
Bỗng nhiên, bên tai truyền đến một tiếng “cạch cạch”.
Là tiếng quan tài đóng lại.
Là tâm ma đã giải.
Nụ cười trên mặt Yến Tam Hợp còn chưa kịp thu lại, đã trước mắt tối sầm, chìm vào trong bóng tối vô biên vô hạn.
…
Yến Tam Hợp giống như mơ thấy một giấc mộng dài.
Tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang đứng trong một vùng sương mù trắng xóa.
Mặt trời lặn, sương trắng tản đi.
Trước mắt là một khu viện lịch sự tao nhã, trong sân trồng một cây hoa hồng.
Một nữ nhân mặc quần áo sang trọng trèo trên thang gỗ hái hoa, trên cánh tay là một giỏ tre.
Nghe thấy động tĩnh, nàng cúi đầu mỉm cười với Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp hơi mờ mịt nhìn nàng.
“Hái hoa lựu, xào ăn vừa thơm vừa ngọt, còn có thể làm thuốc.”
Nữ nhân hếch cằm với Yến Tam Hợp, ý bảo nàng nhìn về phía sau.
Yến Tam Hợp xoay người.
Chỉ thấy dưới một gốc hoa quế, có một nam tử trung niên đang ngồi xổm, nam tử đang cầm chiếc xẻng nhỏ xúc đất.
Yến Tam Hợp nhíu mày: “Đang đào gì thế?”
Nam nhân không ngẩng đầu lên: “Đào rượu.”
“Sao phải chôn rượu dưới đất?”
“Rượu chôn dưới đất mới thơm.”
“Chôn bao nhiêu năm?”
Nam nhân ngẩng đầu: “Mười tám năm.”
Ngũ quan của hắn, cuối cùng cũng lộ ra trước mặt Yến Tam Hợp…
Là một khuôn mặt để râu, giữa mày và đuôi mắt đều có nếp nhăn sâu hoắm, nhưng nhìn lại cực kỳ dịu dàng, giống như gió mát trăng thanh vậy
Yến Tam Hợp sững sờ tại chỗ.
“Đào được rồi.”
Hắn tăng nhanh tốc độ trên tay, chỉ hai ba cái đã bưng ra một vò rượu, cầm trong tay nhìn như bảo bối.
Hắn để rượu dưới mái hiên, phủi tay, phủi bụi trên người, rồi vào trong nhà.
Yến Tam Hợp vô thức đi theo, rồi đứng lại dưới cửa sổ.
Chỉ thấy hắn ngồi xuống trước thư án, cầm lấy dao lên, khắc từng nét trên miếng bạch ngọc.
Hắn khắc rất chuyên tâm, dường như không phát hiện Yến Tam Hợp đang ở ngoài cửa sổ, nhìn hắn không chớp mắt.
Đúng vậy.
Yến Tam Hợp giờ phút này đang nhìn hắn, trong lòng có ngàn vạn lời muốn muốn nói, nhưng đến cuối cùng, lại chẳng nói nên lời.
Đây không phải tiên Thái tử Triệu Lâm trong tâm ma.
Mà là phụ thân nàng – Triệu Dung Dữ.
Gương mặt rất giống nàng.
Hắn mặc một bộ áo lam bình thường, cả người nồng đậm khí chất thư sinh, chồng lên với tưởng tượng trong đầu Yến Tam Hợp.
“Người đang khắc gì thế?”
“Khắc hai chữ.”
Hắn lúc làm việc dường như không thích bị quấy rầy, đầu không ngẩng lên, chờ khắc xong một nét, mới nhướng mắt nhìn nàng một cái.
Muốn vào ngồi không?
“Con…” Yến Tam Hợp không xác định: “… Có thể vào không?”
Mặt mày hắn cong cong: “Vì sao không thể, đây là nhà của con mà.”
Hốc mắt Yến Tam Hợp nóng lên, đi vào trong, đến bên cạnh hắn.
Hắn chỉ vào cái ghế trước bàn sách: “Ngồi đi.”
Yến Tam Hợp nghe lời ngồi xuống, vẫn nhìn y, bắt đầu miêu tả hình dáng y.
Thật sự rất giống nàng.
Hắn lại cúi đầu khắc ngọc.
Trong thư phòng rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng ve kêu ngoài cửa sổ.
Yến Tam Hợp hơi mờ mịt.
Giống như lại trở về tới thôn làng bên sông Nộ kia, Yến Hành đọc sách trước thư án, nàng ngủ gật trên giường trúc.
Nơi khiến lòng an, thì đó là nhà.
Đó, là nhà Yến Hành cho nàng.
Đây mới là ngôi nhà thật sự của nàng.
“Lúc ta ba bốn tuổi, rất hay dính lấy mẫu hậu ta.”
Hắn bỗng nhiên mở miệng, giọng hòa hoãn.
“Bà đi đâu, ta cũng muốn đi theo bà, ban đêm cũng muốn ngủ bên cạnh bà, nhưng ta là Thái tử, Thái tử từ nhỏ phải ngủ một mình, không được thân cận ai.
Có một đêm sét đánh, ta sợ tới mức khóc lớn, kêu la đòi mẫu hậu, nội thị ôm ta đến tẩm cung của mẫu hậu, đêm đó, là đêm ta ngủ ngon nhất trong đời.
Lúc tỉnh lại ta đã nghĩ, chờ sau này ta có con cái, chắc chắn không để chúng ngủ một mình.”
Yến Tam Hợp nghe đến mê mẩn: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó nương con mang thai con, trong lòng ta mong sao đó là một đứa con gái.”
Hắn khẽ mỉm cười: “Con gái sẽ không cần nhiều quy củ như vậy, nương con lúc đó chắc chắn đã rời đi, ta đã muốn mang theo con bên cạnh.
Ban đêm trời lạnh, ta đắp chăn cho con.
Nóng rồi, ta quạt cho con.
Sét đánh, ta giúp con bịt tai, để con đừng sợ.”
Nước mắt Yến Tam Hợp bắt đầu đảo quanh hốc mắt.
“Đời này ta đã làm sai rất nhiều chuyện, chuyện sai lầm nhất là đêm đó, không đẩy nàng ấy ra, cho nên mới đưa con đến thế giới này.”
Tay hắn không ngừng khắc, vẫn cúi đầu, không nhìn rõ cảm xúc trong mắt.
“Ta không cho con một sức khỏe tốt, cũng không cho con một gia đình có thể che mưa chắn gió, để con phải sống lang bạt mười tám năm.”
Tay hắn dừng lại: “Con à, con cứ oán ta.”
Nước mắt Yến Tam Hợp cuồn cuộn rơi xuống.
“Ta không chỉ không đắp chăn, quạt mát, bịt tai cho con, đến lần đầu tiên con cười, lần đầu tiên con mở miệng nói chuyện, lần đầu tiên tập đi, lần đầu tiên nổi giận… cũng đều bỏ lỡ.”
Cổ hắn rũ xuống, lộ ra đường cong yếu ớt.
“Ta muốn dạy con cầm kỳ thi họa, muốn cõng con trên lưng, mười lăm xem đèn, Trung thu ngắm hoa, muốn chúc mừng sinh nhật hàng năm cho con, muốn để nương con yên tâm ở bên ngoài hành y…”
Hắn im lặng, trong giọng nói có sự áy náy nói không nên lời.
“Nhưng… Ta chẳng làm được điều nào cả.”