Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 742
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 742 - Giải Ma
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 742: Giải Ma
Cửa viện khép lại.
Yến Tam Hợp đi tới trước đài tế tự, buông hương trong tay xuống trước, vén tay áo lên, xách vò rượu, rót đầy mỗi một chén.
Hai ngàn cái bát, nàng đổ mất nửa canh giờ.
Hương rượu bay khắp sân.
Một chén rượu cuối cùng, nàng bưng tới trước bàn tế tự, đặt bên lư hương.
Làm xong những thứ này, nàng đứng một hồi lâu, tay trái với đi lấy hương, tay phải đưa ngón trỏ đến bên miệng.
Cắn nhẹ một cái.
Máu nhỏ giọt trên đầu hương;
Ghé sát vào ngọn nến, đầu hương nhuốm máu “phật” một cái, cháy lên.
Bỗng nhiên, trời đất biến sắc, gió tới, mưa tới, mây đen cuồn cuộn không ngừng tụ lại xung quanh vầng trăng máu.
Máu nhiễm trăng tròn, tối lạnh thê lương.
Tiếng nức nở, tiếng khóc lóc, tiếng r3n rỉ… Mỗi một tiếng, đều giống như là từ trước Quỷ Môn quan truyền đến.
Yến Tam Hợp im lặng cắm hương vào lư.
Nếu như Tiểu Bùi gia ở đây giờ này, chắc chắn sẽ kinh ngạc hỏi một câu: “Tại sao khói của hương này lại có màu đỏ như máu?”
Bởi vì có quá nhiều oan hồn.
Bởi vì oán khí quá nặng.
Bởi vì một cây hương tế còn không đủ, phải cần thêm một giọt máu của Yến Tam Hợp mới có thể ngăn chặn họ.
Khói đỏ lượn lờ, Yến Tam Hợp từ từ mở miệng.
“Bảy tháng trước, giám chủ Khâm Thiên giám Chu Toàn Cửu qua đời, đêm lạc táng, quan tài nứt ba lần, cùng lúc đó, nhị phu nhân Chu phủ một thi hai mạng, dấu hiệu này là vì có tâm ma.
Ta được trưởng tử Chu Viễn Mặc ủy thác, giải tâm ma cho Chu Toàn Cửu, cẩn thận điều tra mới phát hiện, Chu Toàn Cửu là một tên ngụy quân tử, cũng phát hiện chủ nhân thực sự của tâm ma, là các ngươi.”
Dứt lời, khói đỏ giống như nghe hiểu tiếng người, nhảy lên vài cái.
“Tâm ma của Chu Toàn Cửu là một vầng trăng máu, mà trăng máu có nghĩa là chính khí yếu, tà khí vượng, oán khí thịnh, lệ khí mạnh.
Yến Tam Hợp ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Điều này khiến cho ta hiểu, các ngươi chết có oan tình.”
Gió ngừng, mưa ngừng, tiếng nức nở, tiếng khóc, tiếng r3n rỉ, ngay lập tức biến mất.
Trời đất, lại khôi phục yên tĩnh.
Chỉ có một vầng trăng máu đỏ thẫm trên đỉnh đầu, đang lạnh lùng nhìn khói lửa nhân gian.
“Mười hai tháng bảy, năm Nguyên Phong ba mươi mốt, vụ án vu chú phát sinh, tiên Thái tử Triệu Lâm khởi binh tạo phản, binh bại sau tự sát mà chết.
Những người đi theo hắn, người trong phủ Thái tử, người có liên quan đến hắn, không một ai sống sót.
Nguồn gốc của vụ án này, là vu chú án.
Qua điều tra rõ, trong vụ án vu chú, Cố A Lục phụ trách đào hình nhân vu chú ra, giao cho Cẩm Y Vệ.
Hạ tài nhân, phụ trách chế tác và chôn hình nhân vu chú vào trong viện của tiên Thái tử.
Mà hình nhân kia, do trận pháp tổ thành từ bảy cây châm thép, cùng với ngày sinh bát tự tiên đế, do gã sai vặt Thiên Thị bên cạnh Chu Toàn Cửu cung cấp.
Nhưng Thiên Thị chỉ là con rối, người khởi xướng là Chu Toàn Cửu.
Đến lúc này, mấy người tham dự quan trọng trong vu chú án đã tra ra manh mối.
Nhưng Cố A Lục, Hạ Tài Nhân, Chu Toàn Cửu và Thập Thời giống nhau, chỉ là con rối gỗ, người thực sự ở phía sau màn thao túng, là đương kim thánh thượng Triệu Tễ.
Mục đích Triệu Tễ thực hiện kế hoạch này, là muốn kéo Thái tử xuống ngựa, thực hiện dã tâm xưng đế của hắn.
Cuối cùng, hắn thành công, các ngươi thì thành oan hồn trước quỷ môn quan.
Tâm ma của các ngươi bởi vì án vu chú, sau khi binh bại thì chính thức hình thành.
Đêm khởi binh, Hạ Tài chết trong tay Thái tử phi Lương thị.
Cố A Lục sau đó cũng bị người diệt khẩu.
Bởi vì Triệu Tễ là thiên tử, các ngươi không làm gì được hắn, cho nên chỉ có thể ngủ đông nhiều năm, chờ đợi dương thọ của Chu Toàn Cửu tận.
Yêu cầu của các ngươi là muốn chiêu cáo thủ phạm vụ án vu chú cho thiên hạ, muốn được giải oan.
Đáng tiếc…”
Yến Tam Hợp khẽ nhắm mắt lại, giọng bi thương nói không nên lời.
“Các ngươi vĩnh viễn cũng không đợi được ngày này.”
Một chữ cuối cùng rơi xuống, sương đen trào ra trong khe gạch đá xanh, cuồng phong thổi tới, sương đen bỗng nuốt chửng Yến Tam Hợp…
…
Chôn hoang dã không tiếng động.
Vầng trăng máu như khóc.
Dưới gốc đại thụ chọc trời, thi thể Chu Toàn Cửu vẫn còn nằm thẳng tắp, điểm khác biệt là, hắn đã bị gặm nhấm đến mức chỉ còn lại có một bộ xương.
Trên cây, có đám quạ đen đông nghịt đang đậu, đâu chỉ hai ngàn con, căn bản là đếm không xuể.
Trên ngọn cây, có một con quạ đen toàn thân biến thành màu đen đang ngạo nghễ đứng, trong màu đen kịt đó, là sự lạnh lẽo thấu xương.
Lại đến âm giới.
Yến Tam Hợp đè nén cảm xúc, tiếp tục nói.
“Nấu đậu đun cành đậu, Đậu ở trong nồi khóc. Sinh ra từ một gốc, Sao nỡ đốt thiêu nhau?…. Bài thơ bảy bước của Tào Thực này, tuy rằng chẳng có một chữ giết nào, lại thể hiện được thảm thiết của việc đoạt đích.”
Tần nhị thế Hồ Hợi…
Vốn là con út, vì tranh ngôi vị hoàng đế, ban chết Thái tử Phù Tô, đại tướng quân Mông Điềm, còn không tiếc giết hết huynh đệ tỷ muội của mình.
Tùy Văn Đế Dương Kiên…
Liên tục giết năm vị vương của Chu tông thất, bức ép cháu ngoại tám tuổi hạ văn thư nhường ngôi, từ đó lên làm hoàng đế.
Đường Thái Tông Lý Thế Dân…
Phát động biến cố Huyền Vũ môn, tự tay bắn chết Thái tử, cũng chính ca ca ruột của hắn – Lý Kiến Thành, ép thân phụ làm Thái Thượng Hoàng, tự mình xưng đế.
Nữ đế Tắc Thiên…
Đối tượng soán vị là con trai ruột của nàng, nàng một giết một phế, thành lập triều đại Võ Chu.”
Yến Tam Hợp mỉm miệng cười với đám quạ đen ở trên cao: “Thắng làm vua thua làm giặc, ngươi biết ngươi thua ở chỗ nào không?”
Quạ đen lạnh lùng nhìn Yến Tam Hợp.
“Ngươi thua ở chỗ không đủ tàn nhẫn, không đủ độc ác, không đủ dã tâm, không đủ thủ đoạn, không đủ vô tình, không đủ mặt dày!”
Yến Tam Hợp cười gằn: “Nói tóm lại, ngươi thua ở hai chữ Nhân Hiếu.”
Quạ đen đập cánh, bỗng, nó đậu lên cánh tay Yến Tam Hợp.
Đến gần, Yến Tam Hợp có thể nhìn thấy rõ ràng cơn giận ngập trời trong mắt nó.
Vầng trăng máu trên đỉnh đầu dường như lại đỏ hơn.
Đàn quạ cũng thay đổi, trở nên đằng đằng sát khí.
Nếu như có thể nói chuyện, đàn quạ sẽ đồng thanh quát Yến Tam Hợp một câu: Nghiệt súc, sao ngươi có thể nói lời đại nghịch bất đạo như vậy!
Yến Tam Hợp cười càng lạnh lẽo hơn.
“Ngươi sinh ra đã được phong làm Thái tử, thuận buồm xuôi gió lớn lên đến trưởng thành dưới sự che chở của Hiếu Hiền hoàng hậu.
Hoàng hậu Hiếu Hiền là ai?
Là nữ nhân tiên đế kính trọng nhất, không có ai khác.
Sau khi nàng qua đời, tiên đế thậm chí còn dừng triều ba ngày vì nàng.
Ngươi là trưởng tử của Hiếu Hiền hoàng hậu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì chỉ thân phận này thôi cũng đủ che chở ngươi thuận thuận lợi lợi ngồi lên ngôi vị hoàng đế kia.
Nhưng mà, sau khi xảy ra vụ án vu chú, Hoàng đế lại không quan tâm đ ến ngươi, mặc ngươi bò tới bò lui như kiến bò trên chảo nóng.
Yến Tam Hợp đi về phía trước một bước, nhìn thẳng vào mắt quạ đen.
Tại sao lại như vậy?
Dưới ánh trăng máu, đồng tử đen kịt của quạ đen từ từ mở to, mà đồng tử của mấy ngàn con quạ đen phía sau nó, cũng từ từ mở rộng.
“Bởi vì ngươi khiến hắn thất vọng, bởi vì ngươi đứng ở phía đối lập với hắn, bởi vì ngươi dùng lòng nhân từ của ngươi làm nổi bật sự ác độc của hắn!
Yến Tam Hợp gằn từng chữ.