Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 737
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 737 - Hồi ức 7
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 737: Hồi ức 7
Mười hai tháng bảy năm Nguyên phong ba mươi mốt.
Ta thức dậy như thường lệ, rửa mặt, dùng bữa sáng, đọc sách y khoa.
Sau giờ ngọ, còn nghiêng người trên giường ngủ trưa.
Tố Chi vẫn may vá bên cạnh như thường lệ,
Giấc ngủ này, ta ngủ rất bất an, còn nằm mơ, trong mơ ta thấy mình bước vào một lỗ đen, cả người rơi xuống, sau đó lại bừng tỉnh.
Sau khi tỉnh lại tim hơi đập nhanh, hòa hoãn một hồi lâu mới tỉnh táo.
Tố Chi dìu ta ra sân sau tản bộ.
Rất kỳ quái, thường ngày lúc tản bộ, vẫn luôn có thể nghe được một vài giọng nói bên ngoài, hôm nay lại cực kỳ yên tĩnh.
Tố Chi cũng nhận ra, còn lẩm bẩm một tiếng: “Sao lại yên tĩnh như vậy.”
Buổi chiều cũng không có gì bất thường.
Chỉ là bữa cơm tối đưa đến hơi muộn, lúc trời tối mới đưa tới.
Sau khi ta dùng cơm xong, Tố Chi lại dìu ta ra sân sau tản bộ.
Vẫn không có âm thanh gì.
Ngoài viện tĩnh mịch
Ta dùng hết sức tưởng tượng của cả cuộc đời, cũng không tưởng ra nổi có chuyện như thế xảy ra.
Ngày hôm đó, Lương thị không tới.
Ta cảm thấy hơi kỳ quái, trước đây nàng chẳng ngại mưa gió, hôm nay chẳng lẽ có chuyện gì quấn thân sao?
…
Mười ba tháng bảy năm Nguyên Phong ba mươi mốt.
Rất kỳ quái, mỗi ngày vốn dĩ thai đều hơi động đậy, sáng nay lại mãi không thấy động tĩnh.
Càng kỳ quái là, tim và mạch đập của ta đều hơi nhanh, thỉnh thoảng còn đổ mồ hôi lạnh.
Bữa sáng mãi không có người đưa tới.
Ta đói đến tâm thần không yên, bèn ăn mấy miếng điểm tâm lót dạ.
Tố Chi mắng vài câu, buộc một cái đệm gấm nhỏ vào thắt lưng, sau khi giả bộ như nữ tử có thai, thì ra khỏi sân, nói đến xem phía trước đã xảy ra chuyện gì?
Đến buổi trưa nàng vẫn không trở về, cũng không có người đưa cơm trưa tới.
Lúc ta đợi đến sốt ruột thì Tố Chi đã xách hộp thức ăn trở về.
Ta hỏi nàng ấy chuyện gì đã xảy ra thế?
Mắt nàng hơi lấp lánh, nói trong phủ Thái tử có một tên trộm, nàng muốn giúp Thái tử phi bắt trộm, kêu ta hai ngày nay tự chăm sóc mình.
Nói xong, nàng đặt hộp thức ăn xuống rồi vội vàng rời đi.
Ta cảm thấy trong lời nói của nàng có sơ hở, vừa định đuổi theo hỏi rõ ràng, thì cửa viện bị đóng lại.
Ta gọi nàng hai tiếng, nàng ấy không trả lời ta.
Ta định mở cửa thì thấy nó bị khóa từ bên ngoài.
Có gì đó không ổn.
Ta vội vàng đi ra sân sau, sân sau còn có một cánh cửa nhỏ.
Nào biết, cửa nhỏ cũng bị khóa lại.
Ta đổ mồ hôi lạnh, nghĩ thầm có phải Thái tử tạm thời đổi ý, muốn giữ ta lại không.
Ta tự nhủ nói không cần căng thẳng, ăn cơm trước đã, ăn no rồi lại nghĩ cách, rồi cũng có cách giải quyết thôi.
Ăn cơm xong, ta còn vô tư ngủ trưa.
Tỉnh dậy thì bắt đầu suy nghĩ về các cách đối phó.
Bất tri bất giác trời đã tối, nghe thấy tiếng mở cửa.
Đợi ta đỡ thắt lưng đi ra ngoài, thì cửa đã bị khóa lại, có một hộp thức ăn đặt ở sau cửa.
Ta nhìn hộp thức ăn, nghĩ rằng mọi thứ có thể không như ta nghĩ.
Nếu thật sự muốn giữ ta lại, Thái tử chỉ cần dùng một chiêu… để cho người ta nhìn thấy bụng bầu của ta thôi.
Thay vì nhốt ta lại như này.
Xem ra, là phủ Thái tử đã xảy ra chuyện rồi.
Giờ tý, ta mở to hai mắt nhìn đỉnh màn, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cửa viện bị mở ra.
Ta vội vàng cầm đèn, khoác một bộ xiêm y đi ra ngoài, thì thấy Lương thị một mình đi vào.
Đến gần, ta mới phát hiện trong mắt nàng đều là tơ máu
Đã xảy ra chuyện gì thế?
Ta hỏi: “Tố Chi đâu?”
Lương thị đảo mắt qua bụng ta, ngồi xuống chủ vị: “Thẩm Đỗ Nhược, rót cho ta ly nước ấm.”
Gương mặt nàng u ám, tóc tai rối loạn, nhận lấy chung trà sau, một hơi uống hết, sau đó thở dài.
“Thẩm Đỗ Nhược, phủ Thái tử đã xảy ra chuyện.”
Đúng như ta nghĩ.
“Đã xảy ra chuyện gì?
Nàng kể lại mọi chuyện cho ta.
Trời sập đất nứt.
Hồn phi phách tán.
Lương thị cúi đầu, trong giọng nói như đã mất hết can đảm.
“Thẩm Đỗ Nhược, ta nói thật với ngươi, điện hạ bây giờ bị dồn vào đường cùng rồi.”
Ta run rẩy.
Nếu như ta chưa từng tiếp xúc với người áo đen kia, ta chắc chắn sẽ cho rằng lời Lương thị là bịa đặt.
Nhưng giờ phút này ta hiểu được, kẻ ẩn núp ở trong phủ Thái tử, không chỉ có một mình ta.
Người nọ không từ thủ đoạn, bày ra thiên la địa võng.
“Ngươi có muốn sống không?” Nàng hỏi.
Ta mờ mịt mà sợ hãi: “Có ý gì?”
“Ngươi mang con của điện hạ, nếu sau này đến thời khắc kia, ngươi sẽ trốn không thoát, nhưng nếu ngươi chịu nghe lời ta, ngươi chắc chắn có thể sống sót.”
“Nghe lời ngươi?”
Lương thị xoay người nhìn ta, khóe mắt giương lên, tạo thành một cái nhìn sắc bén.
“Sớm sinh con ra, có thể phủi sạch quan hệ với chúng ta.”
Ta suýt nữa thì ngã khỏi ghế: “Ngươi đang nói gì vậy?”
“Người xưa nói rất đúng, bảy sống tám không sống.”
Trong mắt nàng lộ ra ánh sáng tàn nhẫn: “Ta đã tìm được bà đỡ rồi, để Tố Chi nấu xong thuốc thôi thai, ngươi lại biết y thuật, có thể chắc chắn chuyện này.”
Ta không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng: “Ngươi có biết thôi sinh làm tổn tổn ngũ tạng lục phủ không?
“Lục phủ ngũ tạng rồi cũng có cơ hội điều dưỡng.”
Nàng cười gằn một tiếng: “Nếu chết, thì chẳng còn cơ hội gì nữa.”
Nói xong, nàng lại bổ sung một câu: “Thẩm Đỗ Nhược, ta đang cứu ngươi và đứa bé trong bụng ngươi.
Chuyện đã khẩn cấp đến loại mức này, nàng sẽ có lòng tốt tới cứu ta sao?
Không đúng.
Không đúng.
Ta đề phòng nhìn nàng
Nàng lạnh lùng cười: “Đến mức này, ta không gạt ngươi, ta cho ngươi sinh sớm, là muốn lưu lại đời sau cho điện hạ.”
Lưu lại đời sau?
Tim ta đập thình thịch, máu chảy ngược.
Tình huống gì mà phải để lại đời sau?
Tình huống phải chết không thể nghi ngờ.
“Hắn, hắn muốn đập nồi dìm thuyền?”
“Nếu không thì sao?”
Lương thị cười gằn một tiếng: “Ngươi cho rằng, sau hình nhân vu chú kia, hắn còn có thể tiếp tục làm Thái tử, an phận thủ thường chờ lên ngôi Hoàng đế sao?
“Ta không biết.”
Ta chỉ biết chữa bệnh cứu người, không hiểu những tranh đấu quyền lực phức tạp này, lại càng không hiểu đang yên đang lành, sao lại đập nồi dìm thuyền chứ?
“Ngươi, ngươi không khuyên một chút sao?
“Vì sao phải khuyên?
Lương thị nhìn ta, bỗng nhiên mỉm cười.
“Trước kia ta từng nói với ngươi rồi, mục đích sống của ta là trở thành Thái tử phi, làm hoàng hậu.”
Trong giọng nói của nàng có sự hụt hẫng không thể diễn tả bằng lời.
“Ta vì chuyện này, mà phấn đấu nửa đời người, cuối cùng, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác ngồi lên vị trí kia, ta chịu khổ, ta chịu tủi thân, ta ch ảy nước mắt… Ta làm sao cam tâm?”
Nàng khẽ lắc đầu.
“Ta còn không cam lòng, hắn sinh ra đã được phong làm Thái tử, sao có thể cam tâm được?”
Ta không thể nói được lời nào.
Nàng đứng dậy, đi tới trước mặt ta, đặt tay trên vai ta.
“Thẩm Đỗ Nhược, ngươi không nên nói ra từ khuyên nhủ này, ngươi hiểu rõ hơn ai hết.
Đúng vậy.
Giờ phút này ta đã hiểu.
Có một số người, cả đời này cho dù đi trên tảng băng mỏng, đều buộc phải qua được bờ bên kia.
Bờ bên kia của ta, là trị bệnh cứu người.
Bờ bên kia của hắn, là đăng cơ xưng đế.
Mà bờ bên kia của nàng, là vị trí bên cạnh hắn.
Ngược gió đi về phía trước một bước, cũng tốt, tốt hơn phải sống tầm thường cả đời.
Đó là sứ mệnh sống của chúng ta.
Cũng là số mệnh!