Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 731
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 731 - Hồi ức
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 731: Hồi ức
Nguyên Phong, năm thứ mười ba.
Nếm một gốc cây sinh phụ tử, trúng độc té xỉu.
Đây là lần thứ ba mươi hai ta nếm phải độc.
…
Nguyên Phong năm thứ mười bảy.
Bắt đầu học dùng châm, lực cổ tay không đủ, nghĩ ra một chiêu, đi khắc gỗ.
…
Năm Nguyên Phong thứ hai mươi.
Lần đầu thi châm cho người khác, lực tay vẫn không đủ.
Lực tay không đủ, hiệu quả thi châm không tốt.
…
Năm Nguyên Phong thứ hai mươi bốn.
Gặp được sư phụ, sư phụ chê ta.
…
Năm Nguyên Phong hai mươi sáu.
Bạch thúc lên núi đón ta, sư phụ không nỡ cho ta đi.
…
Tháng năm, năm Nguyên Phong hai mươi bảy.
Vào phủ Thái tử, quan bào của nữ y vừa lớn vừa nặng, mặc không quen.
…
Tháng tám, năm Nguyên Phong hai mươi bảy.
Và Đổng Thừa Phong nghiên cứu liệu pháp ngũ âm, có tiến triển.
…
Tháng mười năm Nguyên Phong hai mươi bảy.
Lần đầu tiên dùng ngũ âm trị liệu chữa bệnh cho điện hạ, có chút hiệu quả.
…
Giao thừa năm Nguyên Phong hai mươi bảy.
Một mình ở trong nhà nhỏ đón năm mới, cơm tất niên là thím Bạch đưa tới.
Ban ngày, đại tẩu tới mời ta trở về đón năm mới.
Ta từ chối.
Đại tẩu cười gằn một tiếng nói, cô nương tính tình bướng bỉnh như vậy, cả đời phải chịu khổ.
…
Thanh minh năm Nguyên Phong hai mươi tám.
Ta hồi phủ viếng mộ tổ tiên, trước mộ, đại ca nói nữ tử đốt giấy, tổ tiên không nhận.
Ta xoay người rời đi.
…
Tháng sáu năm Nguyên Phong hai mươi tám.
Dùng liệu pháp ngũ âm chữa khỏi chứng đau đầu của Vương mỹ nhân, ta quyết định viết một quyển sách trị liệu ngũ âm, nhân lúc Đổng Thừa Phong vẫn còn ở lại.
…
Tháng bảy năm Nguyên Phong hai mươi tám.
Trên đường về nhà gặp một bé trai đột nhiên ngất xỉu, mạch của bé trai rất kỳ quái, trước đây chưa từng thấy.
Ta lật khắp sách thuốc, cũng chưa từng tìm được ngọn nguồn của mạch tượng này.
Thật tò mò, ta muốn nghiên cứu thêm.
…
Tháng chín năm Nguyên Phong hai mươi tám.
Phụ thân ép ta làm một việc cho Triệu vương, ta từ chối.
Mấy ngày sau, ông ấy và mẫu thân và diễn một vở kịch hay.
Ta đồng ý, hơn nữa còn dùng sáu cái dập đầu trả lại ân sinh dưỡng.
Từ Thẩm phủ đi ra, ta đến gặp Bạch thúc, khuyên ông sớm tính toán, người Thẩm gia không đáng đi theo.
Bạch thúc nhìn ta thật lâu, cuối cùng gật đầu.
Trên thực tế, với thực lực của Bạch thúc, đã sớm có thể thoát khỏi Thẩm gia đi ra ngoài làm một mình, những năm này ông nghĩ đến tình cảm chủ tớ nên vẫn luôn nhẫn nhịn.
Trở lại trong phủ, ta hơi chua xót.
Ngồi khô khốc một đêm, ta thề, sớm muộn gì cũng phải cởi bộ y phục nữ quan này ra.
…
Mùng tám tháng mười năm Nguyên Phong hai mươi tám.
Thọ vương ép ta dùng Quỷ môn thập tam châm cho nam sủng của hắn, sau khi ta chẩn mạch, đã từ chối.
Quỷ môn thập tam châm, là cứu người được cứu.
Người nọ, hết cứu rồi.
Lựa chọn giữa châm cứu và cái chết, ta chọn cái chết.
Quyền quý thế gian vào quyền lực trong tay, cứ muốn nghịch trời mà đi, lại chẳng biết sống chết có số.
Đúng lúc này, hắn tới, nói một hồi.
Lời của hắn, chữ nào cũng nói trúng tim ta, nhưng ta chưa bao giờ nói với bất cứ ai, sao hắn biết được?
Khoảnh khắc đó, tim ta đập như sấm.
Trong lòng ta như đang ôm một con thỏ nhỏ, dù ấn thế nào cũng không ấn được.
Thọ vương thả chúng ta đi.
Hắn đỡ ta dậy, lực tay hắn rất mạnh.
Thắt lưng ta bị thương nên trọng lượng cả người gần như đều đè lên người hắn.
Tiêu Trạch tới đỡ ta, hắn nói không cần.
Cả một đoạn đường không nói gì.
Đến cửa, hắn mới buông tay ra, Tiêu Trạch đỡ ta lên xe ngựa.
Hắn theo sau.
Màn xe hạ xuống, ta nói: “Đa tạ ân cứu mạng của điện hạ.”
Hắn chẳng hề nâng mí mắt, thản nhiên nói: “Tiện tay mà thôi.”
……
Mười lăm tháng mười năm Nguyên phong hai mươi.
Vết thương ở thắt lưng đã khỏi hẳn, ta đến bắt mạch cho Thái tử phi.
Thái tử phi hỏi chuyện ở phủ Thọ vương,
Ta đều trả lời.
Thái tử phi nghe xong, cảm thán nói: “Thời điểm mấu chốt, Thẩm nữ y phải học được cân nhắc lợi hại chứ!”
Tôi trả lời: “Không học được, ta chỉ nghe theo suy nghĩ trong lòng.”
Thái tử nhíu mày nhìn ta.
……
Mười hai tháng mười hai năm Nguyên phong hai mươi tám.
Thái tử phi nhiễm phong hàn.
Chạng vạng tối, biết được Thái tử đến thăm nàng, người đang đến nửa đường, vội vàng sai nha hoàn trang điểm giúp nàng.
Ta kêu nàng đừng nhúc nhích.
Nàng không nghe.
Thái tử vào điện, trên mặt Thái tử phi cong lên, son phấn trên gò má, khiến cho bệnh khí có vẻ nhạt đi.
Nữ nhân đến cả lúc bệnh cũng không dám đệ lộ trước mặt nam nhân, đáng thương.
……
Tháng tư năm Nguyên Phong hai mươi chín.
Sau khi Thái tử dự tiệc trở về, thì ngã bệnh.
Ta vén xiêm y hắn lên xem thử, thấy trên da có một mảng đỏ thẫm, còn có rất nhiều mụn nhỏ.
Thái tử phi ở bên cạnh mắng Thọ Vương, biết Thái tử dị ứng với nấm, còn cho nấm vào trong canh.
Nguồn gốc của việc này là do ta.
Ta chẩn mạch cho Thái tử xong, nhỏ giọng nói: “Điện hạ vất vả rồi.”
Hắn phất tay bảo ta rời đi.
……
Tháng sáu năm Nguyên Phong hai mươi chín.
Thế tử bị tiêu chảy.
Sau hồi trúng độc đêm giao thừa, dạ dày thế tử rất yếu, lần tiêu chảy này là vì tham ăn dưa hấu nên bị.
Thái tử phi và ta, thay phiên chăm sóc ngày đêm.
Ban đêm, thái tử đến thăm thế tử.
Thế tử đã đi vào trong mộng, thái tử làm tư thế chớ lên tiếng, đến bên giường ngồi xuống.
Ngồi được một lát thì hắn dém chăn lại cho thế tử rồi rời đi.
Trước khi rời đi, hắn nhẹ giọng nói một câu: “Phụ thân, xin lỗi con!”
Ta nhìn bóng lưng hắn, trong lòng lại chua xót.
……
Tháng mười năm Nguyên Phong hai mươi chín.
Đủ ba năm, Đổng Thừa Phong rời khỏi phủ Thái tử, trước khi đi hỏi trong lòng ta có người hay không, ta nói có.
Người này đã ở trong lòng ta một năm.
Hắn có gì tốt?
Ta không thể nói được.
Nhưng hắn đứng đó, ta thấy gì cũng thật tốt.
Thầy thuốc không tự chữa được, ta bị bệnh, bệnh này tên là… Tương Tư!
Ta không hy vọng bị ai nhìn ra, lại càng không hy vọng bị hắn phát hiện.
Trên đời này đâu có ai quy định, ngươi thích một người, thì cứ phải cho hắn biết, cứ phải cho hắn cũng thích ngươi.
Sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường, cầu mà không được cũng là chuyện bình thường.
Sáng sớm, ta đưa Đổng Thừa Phong đến đầu hẻm.
Hắn nhíu chặt mày, muốn nói lại thôi.
Với sự thông minh của hắn, ta nghĩ hắn hẳn là đoán ra người trong lòng ta là ai, chịu đựng không nói, là sợ ta khó xử.
Người này tuy hào phóng nhưng lại tinh tế, là người duy nhất ta có thể nói chuyện ở kinh thành.
Hắn đi rồi, ta sẽ nhớ hắn!
……
Tháng ba năm Nguyên Phong ba mươi.
Chạng vạng ngày mười lăm, ta đến bắt mạch cho Triệu Lâm.
Bắt mạch xong, hắn gọi ta lại, mời ta ngồi.
Ta ngồi xuống.
Hắn xua nội thị lui ra, đột nhiên hỏi: “Thẩm nữ y sau này có tính toán gì không?”
“Có!” Ta đáp: “Ngắm phong cảnh nhân gian, trị bách bệnh thế gian.”
Hắn: “Kết hôn sinh con thì sao?”
Ta đáp: “Không nghĩ đến.”
Hắn: “Ngươi chắc chứ?”
Ta gật đầu: “Chắc,”
Hắn yên lặng hồi lâu: “Nếu đã như thế thì phải cư xử tự nhiên với ta hơn, nếu không sẽ giấu đầu lòi đuôi.”
Trong lòng ta kinh hãi, mặt thoáng chốc đỏ lên.
“Ta cũng không phải người tốt, càng không phải quân tử.” Giọng hắn rất nhẹ: “Nếu là người khác, thì ta chỉ cần thêm một cái kiệu nhỏ, thêm một sân viện, mua mấy nô tỳ mà thôi. Nhưng ngươi thì khác.”
Ta sợ hãi nhìn hắn.
“Nội trạch của ta không thiếu nữ nhân, nhưng thế gian lại thiếu đi một thái y tốt, lang trung tốt, qua hai năm nữa, ngươi hãy xuất phủ đi.”
Ta ngẩn ngơ một lúc lâu, không nói gì.
Thật lâu sau, ta đứng dậy, vái dài với hắn, thản nhiên nói: “Điện hạ, ngươi xứng đáng với sự yêu thích của ta!”
Đêm nay, ta bình yên đi vào giấc ngủ, không nghĩ không ngợi.