Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 729
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 729 - Ký hiệu
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 729: Ký hiệu
Thành Tứ Cửu.
Phùng Trường Tú, chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, đứng bên ngoài ngự thư phòng, đợi lệnh triệu kiến của hoàng đế.
Trong ngự thư phòng, đại thái giám Tần Khởi của Tư Lễ Giám Tùy đường, đang dâng lên một bản danh sách.
“Bệ hạ, đây là danh sách tất cả những kẻ tham gia phản loạn trong Tam Thiên Doanh, ngài xem đi ạ.”
“Không cần.”
Ánh mắt lão hoàng đế như sương: “Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, hai thủ lĩnh nghe theo lệnh của ai?”
Tần Khởi lau mồ hôi trong lòng bàn tay nói: “Đã khai rồi, nói là Hán Vương.”
“Có chứng cứ gì không?”
“Bẩm bệ hạ, chứng cứ vững như núi.”
Khóe miệng lão hoàng đế hơi co giật, sau đó nhẹ nhàng thốt ra một chữ: “Giết!”
“Vâng!”
“Bộ Lục đang ở đâu?”
“Bộ tướng quân đang xuất phát xuyên đêm cùng đại quân, nhiều nhất bảy tám ngày nữa mới đuổi đến phủ Kim Lăng.”
“Ngươi phái người truyền mật lệnh cho trẫm.”
Lão hoàng đế cong khóe miệng: “Không để lại bất cứ ai.”
Tim Tần Khởi đập thình thịch: “Vâng.”
“Đi gọi Phùng Trường Tú vào.”
Một lát sau, Phùng Trường Tú đứng cúi đầu trong ngự thư phòng, hai ngày hai đêm không hề chợp mắt, trong mắt hắn đều vằn tơ máu.
“Bẩm bệ hạ, một trăm sáu mươi bảy ám vệ phủ Hán Vương đã bị tiêu diệt.”
Một trăm sáu mươi bảy người?
Súc sinh này muốn làm gì?
Sắc mặt lão hoàng đế u ám đến đáng sợ.
Phùng Trường Tú dâng mười mấy trang giấy lên trước mặt hoàng đế: “Mời Bệ hạ xem.”
Lão hoàng đế đọc từng trang rất cẩn thận, sau khi đọc xong trang cuối cùng, lòng bàn tay đập mạnh vào tờ giấy.
Cẩm Y Vệ có hàng trăm cách để cạy miệng một người.
Mười mấy trang giấy, ghi lại chi tiết Hán Vương Triệu Ngạn Tấn bố trí mưu sát Thái Tử, Thái Tôn như thế nào, khởi binh tạo phản ra sao.
Lão hoàng đế xem xong, có thể không phẫn nộ hay sao?
“Tên sư gia mất tích kia đã tra ra được đến từ đâu chưa?” Hắn hỏi.
“Bẩm bệ hạ, thần đã tra ra một chút manh mối.”
Phùng Trường Tú: “Người này tên ban đầu là Đổng Thừa Phong, sau đó đổi tên thành Đổng Tiếu, Nguyên Phong năm thứ hai mươi chín, từng giữ chức tri huyện phủ Lương Châu, Nguyên Phong năm thứ ba mươi mốt, từ quan không rõ rung tích.
Sáu năm trước, Hán Vương gặp hắn trong một chuyến đi săn, hai người trò chuyện vui vẻ, trở thành tri kỷ, những năm qua hắn luôn bên cạnh Hán Vương.”
Khi hắn nói xong, hai hàng lông mày của lão hoàng đế dần dần cau lại.
Phùng Trường Tú nhìn sắc mặt hoàng đế.
“Ngoài những chuyện này ra, thần còn tra ra hai bí mật. Thứ nhất là một lá thư tiến cử Đổng Thừa Phong đi nhậm chức ở Lương Châu, do…”
Hắn dừng lại, hít một hơi và nói: “…do thái tử bị phế Triệu Lâm viết.”
Vĩnh Hòa đế đột nhiên nhướng mi lên, hai mắt bắ n ra hai luồng ánh sáng dữ dội và sắc bén.
“Còn có một bí mật khác, có người từng nhìn thấy hắn và một vị nữ y họ Thẩm kết bạn đồng hành.”
“Họ Thẩm?”
Bàn tay đặt trên long án của Vĩnh Hòa Đế, dần dần nắm chặt thành nắm đấm.
Phùng Trường Tú liếc nhìn, chỉ có thể cắn răng nói: “Thần đã tra lại, vị nữ y họ Thẩm đó chính là…chính là…”
“Bốp…”
Nắm đấm của thiên tử vang lên đáp lại.
Phùng Trường Tú sợ hãi vội vàng quỳ xuống, không dám nói thêm lời nào.
……
Binh mã ti ngũ thành.
Tạ Tri Phi sắc mặt ê chề lấy bình sứ trong ngực, đổ ra một viên thuốc màu đen, đưa lên miếng, ngẩng đầu nuốt khan.
Bộ Lục dẫn binh đến phủ Kim Lăng.
Kim Lăng là đất phong của Hán Vương, động thái này của hoàng đế, chính là muốn quét sạch hang ổ của Hán Vương.
Đây là việc duy nhất an ủi hắn trong hai ngày qua, những chuyện khác, đều nghẹn lại trong cổ họng hắn.
Đúng lúc này, Chu Thanh đi vào: “Gia, phía Bùi gia vừa truyền đến tin tức.”
“Mau nói.”
“Cứu được Lý cô nương rồi.”
“Ai da, Bồ Tát phù hộ.”
Tạ Tri Phi đưa tay lên sờ ngực hắn, vẻ mặt như vừa chết đi sống lại.
Trong tất cả mọi chuyện, tên phá đám này là khiến hắn lo lắng nhất, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, thì chẳng biết giải thích sao với Yến Tam Hợp.
“Gia, tuy rằng đã cứu, nhưng vẫn để lại di chứng.”
“Cái gì?”
“Tử c ung tổn thương, e rằng sau này khó có con.”
“Đến mức nào?”
“Bùi thái y nói chỉ có ba phần hy vọng.”
Những ngón tay Tạ Tri Phi bấu chặt góc bàn.
Vốn dĩ tính cách tên phá đám rất kỳ quái, nhìn thế nào cũng sẽ không gả đi, bây giờ thì tốt rồi, càng khó gả hơn.
“Cứu được cái mạng về là tốt rồi, không con thì không con, sau này tính sau.” Thật sự không được, thì hắn nuôi nàng cả đời.
Vừa dứt lời, Chu Thanh chợt biến sắc, nhỏ giọng nói: “Gia, có người đến.”
Người đến hóa ra là Hàn Dũng.
Tạ Tri Phi nhìn thấy hắn, trong lòng thoáng cái trầm xuống.
Mối quan hệ giữa Hàn Dũng và hắn, trước nay đều chìm ở đáy nước, lần này bất ngờ tìm đến Binh mã ti, chắc chắn chẳng phải chuyện tốt.
Hàn Dũng bước vào trong phòng, không hề nói một câu nào thừa.
“Bệ hạ vừa hạ lệnh, truy nã toàn thành sư gia của Hán Vương Đổng Tiếu; danh sách tất cả những người ra khỏi thành trước khi đóng cửa thành đã ở bên phía Bắc Ti, tiếp theo tra từng người một của Thẩm gia; còn nữa, Thẩm gia đã bị bao vây.”
Hai mắt Tạ Tri Phi trợn lên, dường như lập tức phản ứng lại, đặt tay lên người Hàn Dũng, dùng lực lắc mấy lần.
“Muốn ta cảm ơn ngươi thế nào đây?”
“Cảm ơn gì, ngươi kiềm chế chút cho ta là được.”
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Rất nhiều chuyện không cần giải thích rõ ràng, ban đầu Tam gia yêu cầu hắn điều tra Đường Kiến Khê, trực giác không tốt cho lắm.
Hàn Dũng vừa đi, mí mắt Tạ Tri Phi giật giật.
Truy nã Đổng Tiếu, có ẩn tình trong đó;
Thẩm tra những người ra khỏi thành, cũng nằm trong phạm vi dự liệu của bọn hắn;
Tất cả những thứ này, bọn họ đã sớm sắp xếp ổn thỏa, có lẽ sẽ không xảy ra sai sót gì.
“Nhưng Thẩm gia sao lại bị bao vây, Chu Thanh?”
Tam gia hỏi như vậy, Chu Thanh lập tức cảnh giác: “Có khi nào liên quan tới Thẩm Đỗ Nhược?”
Có liên quan không?
Vì sao liên quan?
Tạ Tri Phi ngồi trên ghế thái sư, đầu óc quay cuồng như bánh xe phong hỏa luân, chưa kịp nghĩ ra điều gì thì nghe thấy tiếng người gọi hắn càng lúc càng lớn.
“Tam gia, tam gia, tam gia!”
Là Chu Viễn Mặc.
Trực giác mách bảo Tạ Tri Phi có chuyện chẳng lành, Chu đại ca luôn bình tĩnh, việc hô hoán gọi hắn như thế này, chưa xảy ra bao giờ.
Đang suy nghĩ, Chu Viễn Mặc đầu đầy mồ hôi đã chạy tới, nhìn thấy Tạ Tri Phi, chẳng nói chẳng rằng đã cầm tay hắn kéo ra ngoài.
“Chu đại ca, ngươi đây là…”
“Mau đi theo ta!”
Chu Viễn Mặc chạy tới mức cổ họng nóng bừng bừng: “Một hai câu không thể nói rõ được, ngươi nhìn sẽ biết.”
Chuyện gì mà không thể giải thích trong một hai câu?
Tạ Tri Phi quay đầu liếc nhìn Chu Thanh: mau đi theo!
Ba người chạy một đường đến lầu cổng thành, Chu Viễn Mặc chỉ về hướng cung điện, nói: “Tam gia, mau nhìn xem”, sau đó người ngã vật xuống đất.
Lúc này là chạng vạng, sắc trời âm u tối dần.
Trên bầu trời mờ mịt, một đám mây đen lơ lửng.
Bởi vì khoảng cách rất xa, Tạ Tri Phi không dám chắc: “Kia là gì?”
Chu Thanh mở to mắt, kinh hãi nói: “Gia, là quạ đen.”
Qụa đen?
Đang bay lượn trên bầu trời trong cung?
Tạ Tri Phi quay đầu nhìn Chu Viễn Mặc đang thở hổn hển trên mặt đất, một lúc sau mới tìm được giọng nói của mình:
“Chu đại ca, đây…”
“Cảnh tượng này mới xuất hiện cách đây một tách trà.”
Giọng nói của Chu Viễn Mặc run run: “Yến cô nương nói, quạ đen là oan hồn.”
Oan hồn bay đến trên hoàng cung?
Tạ Tri Phi kinh hãi hỏi: “Là có, có…có ý gì?”
Chu Viễn Mặc chống hai tay lên mặt đất để đứng dậy, hạ giọng đến mức thấp nhất nói: “Tam gia có còn nhớ ngôi sao rơi đó không?”
“…”
Tim Tạ Tri Phi bỗng chốc đập mạnh, chân tay lạnh buốt.
***Ngủ đi ạ; mấy ngày nữa bé đi chơi nên rảnh ra chỉ có thể dịch bằng điện thoại, văn sẽ dở hơn chừ và tốc độ củm hên xui tùy thuộc vào độ ăn chơi cụa bé. Mọi người thông cảm ạ