Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 728
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 728 - Bé gái
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 728: Bé gái
Không sai.
Ta chẳng hay biết bọn họ có chọc thủng tầng cửa sổ giấy kia hay không.
Đổng Thừa Phong chỉ vào ngực mình.
“Thẩm Đỗ Nhược là loại người chỉ cất giấu tâm tư trong lòng, không nói ra ngoài một lời.
Triệu hồ ly thì hỉ nộ ái ố đều chẳng lộ ra, trong lòng nghĩ gì, có quỷ mới biết.”
Yến Tam Hợp: “Ngươi rời đi vào mùa thu năm Nguyên Phong thứ hai mươi chín.”
Đổng Thừa Phong: “Đúng.”
“Sau khi rời đi có từng trở về kinh thành không?”
“Không về nữa.”
“Tháng bảy năm Nguyên phong thứ ba mươi mốt, vụ án vu chú xảy ra, ngươi có biết chuyện gì xảy ra trong hai năm đó ở phủ Thái Tử không?”
“Biết.” Yến Tam Hợp kích động: “Ai nói cho ngươi biết?”
Đổng Thừa Phong: “Thẩm Đỗ Nhược!”
Yến Tam Hợp: “Sau đó hai người lại gặp nhau ư.”
“Không phải vô tình gặp được.” Đổng Thừa Phong nuốt nước miếng: “Là ta cực khổ tìm được nàng.”
Lương Châu ở ngoài kinh thành ngàn dặm, cho dù ra roi thúc ngựa cũng phải mất một tháng.
Tháng chín năm Nguyên phong thứ ba mươi mốt, tin tức Thái tử tạo phản truyền tới phủ Lương Châu, Đổng Thừa Phong cả kinh đến hồn phi phách tán.
Ngồi khô khốc một buổi tối, hắn bèn đi thẳng đến kinh thành.
“Ngươi không sợ ư…”
“Sợ!”
“Sợ sao còn đi?”
“Phải đi.” Đổng Thừa Phong: “Thứ nhất ta không tin Thái tử sẽ tạo phản; thứ hai, ta phải đi nhặt xác cho nàng, cho dù không kịp nhặt xác, cũng phải đến mộ phần của nàng nhìn một chút.”
“Ngươi không biết nàng còn sống ư?”
Công báo đó chỉ có mấy lời ít ỏi, ta chỉ nghĩ rằng nàng đã chết.
Yến Tam Hợp bỗng nhiên cảm thấy thân thiết với người này.
Thái tử gặp chuyện không may, bao nhiêu người tránh không kịp, đến Đường Kiến Khê cũng trốn vào trong núi sâu, thế nhưng chỉ có hắn, ngược dòng mà lên.
“Ngươi chạy tới kinh thành, hẳn là tháng mười rồi.”
“Tháng hai năm sau.”
“Sao lại trễ như vậy, không phải chỉ còn một tháng đi đường thôi sao?”
“Thái tử khởi binh tạo phản, lão hoàng đế qua đời, tân đế đăng cơ… Từng chuyện, từng chuyện, đều là chuyện lớn.” Đổng Thừa Phong: “Thành Tứ Cửu bị phong kín, không thể vào cũng không thể ra, ta chỉ có thể chờ ở khách sạn cách đó năm mươi dặm.”
Khoảng thời gian đó thật sự sống một ngày bằng một năm.
Hắn ăn không ngon, ngủ không yên, mỗi ngày đều ngồi ở trong đại sảnh, dựng thẳng hai lỗ tai nghe khách qua lại tán gẫu chuyện ở thành Tứ Cửu.
Chỉ tiếc, một chút tin tức hữu dụng cũng không có, đều là nghe mấy lời đồn bậy.
Ban đêm, hắn đứng ở cửa khách sạn, nhìn về phía kinh thành, trong lòng tràn đầy hối hận.
Sớm biết như thế, sống chết gì cũng phải thổ lộ với nàng.
Sớm biết như thế, đã đánh ngất nàng rồi mang đi.
Sớm biết như vậy, sáng sớm hôm đó không nên đi quyết tuyệt như vậy, nên quay đầu lại nhìn nàng một cái…
Cứ chờ như vậy mãi, cuối cùng cũng chờ tới lúc cửa thành Tứ Cửu mở ra lần hai.
Hắn cưỡi ngựa vào thành, còn chưa tới phủ Thái tử, đã bị người ngăn lại.
Người ngăn cản hắn, là thị vệ tuần phố, thấy hắn ăn mặc như người ngoại quốc thì vặn hỏi vài câu, bảo hắn đổi đường đi.
Lúc này hắn mới biết được, tất cả đường phố thông tới phủ Thái tử, đều có thị vệ canh giữ, không ai được phép tới gần tòa cung điện bây giờ đã là đống đổ nát này.
Suốt nửa năm còn phòng bị chặt chẽ như vậy.
Hắn không dám tưởng tượng nửa năm trước thành Tứ Cửu, là cảnh tượng đáng sợ như thế nào.
Hắn lập tức đổi hướng đến sông Vĩnh Định, Tần Lâu Sở Quán nhất là nơi khách đến tán gẫu những chuyện này.
Mới vừa ngồi xuống, đã nghe bên cạnh có vị khách nhỏ giọng nghị luận, nghị luận đến người mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Lúc này, hắn mới biết toàn bộ phủ Thái tử chỉ có một mình Thẩm Đỗ Nhược sống sót.
Hắn đột nhiên hồi tưởng lại ngày đó hắn từ khách trạm ra ngoài, xoay người lên ngựa, bỗng nhiên nhìn thấy trong nắng sớm lờ mờ, có một chiếc xe ngựa chạy như bay đến.
Lúc xe ngựa đi ngang qua vai hắn, chóp mũi hắn ngửi thấy mùi thảo dược nồng đậm.
Hắn vội vã vào thành, chỉ quay đầu nhìn lướt qua, rồi chạy như bay về phía Thành Tứ Cửu.
“Yến Tam Hợp.” Đến nay Đổng Thừa Phong nhớ lại cũng cảm thấy lòng đau như nứt ra: “Ta lại đi lướt quá nàng ấy.”
Yến Tam Hợp nghĩ thầm nên an ủi vài câu, rồi lại không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể hỏi: “Ngươi tốn thời gian vài năm thì tìm được nàng.”
“Suốt ba năm.”
Tìm nàng không khó, chỉ cần hỏi thăm các cô nương biết khám bệnh là được.
Cái khó là lúc hắn tìm được thì nàng đã lặng lẽ rời đi.
“Yến Tam Hợp, ngươi đoán chúng ta gặp nhau như thế nào?”
“Đoán không ra.”
“Ở ngõ Thanh Liên thành Lương Châu.”
Đó là một đêm đầu hè.
Hắn mệt mỏi phong trần chạy một ngày đường, đói đến mức lưng dán vào ngực.
Bèn tùy tiện tìm một cái quán trong chợt đêm, ngồi trên băng ghế nhỏ, hỏi ông chủ quán: “Đưa món ngon nhất của quán ngươi lên.”
Lúc này, phía sau có một giọng nói khe khẽ truyền đến: “Miến lạnh ngon.”
Hắn như bị sét đánh, xoay người lại đã thấy một gương mặt quen thuộc, là Thẩm Đỗ Nhược.
Bốn mắt nhìn nhau, tựa như cách một cuộc đời.
Trời đất chợt tĩnh lặng, những ngày tháng đi đường mệt nhọc, nhưng đêm tối cô độc, cuối cùng cũng đổi lại được cuộc gặp gỡ với người này.
Thật lâu sau, người này mỉm cười: “Đã lâu không gặp, Thừa Phong!”
Nàng chải búi tóc của phụ nhân, mặc xiêm y phụ nhân, làn da không còn trắng nõn, khóe mắt đã có vài nếp nhăn, cả người già nua hơn mười tuổi.
Chỉ có đôi mắt vẫn đen và sáng như vậy.
Hốc mắt hắn nóng lên, tầm mắt mơ hồ: “Thẩm Đỗ Nhược, nương nó sao ngươi lại biến thành như vậy?”
Gió ấm thổi bay tóc nàng, nàng lại cười: “Đổng Thừa Phong, sao ta không thể biến thành như vậy?”
Nghe đến đó, Yến Tam Hợp nhíu chặt hai hàng lông mày thanh tú: “Ta không nghe nói nàng được Thái tử nạp vào trong phủ?”
“Đúng vậy, không có nạp.” Đổng Thừa Phong nhìn Yến Tam Hợp, gằn từng chữ: “Nhưng nàng lại sinh cho Thái tử một đứa con.”
“Cái gì?”
Máu toàn thân Yến Tam Hợp như ngừng chảy.
“Là một đứa trẻ sinh non, sinh ra không khóc, cũng không có hơi thở, nàng đã dùng Quỷ môn thập tam châm, đến châm thứ mười hai thì cứu lại được.” Đổng Thừa Phong nói nhỏ: “Còn là một… bé gái!”
Lời này rơi vào trong tai Yến Tam Hợp, giống như sét đánh giữa trời quang, kinh hãi đến lạnh cả máu.
“Bé gái này nếu như còn sống, năm nay hẳn đã mười tám tuổi.”
Đổng Thừa Phong cười cười.
“Con gái hơn phân nửa đều giống phụ thân, cho nên nó hẳn là giống Triệu hồ ly, ta cảm thấy tướng mạo của Triệu hồ ly rất bình thường, hoàn toàn kém ta, cũng chỉ có mắt đẹp một chút, da trắng một chút.
Đúng rồi, Triệu hồ ly có chứng mất ngủ, ta nghĩ đứa nhỏ kia hắn cũng bị như thế.
Triệu hồ ly vừa nghe tiếng đàn của ta đã muốn ngủ, đoán chừng, con gái của hắn cũng như thế.”
Nói tới đây, hắn gõ đầu mình vài cái, tặc lưỡi: “Đã quên nói, Triệu hồ ly còn có một tật xấu không ai biết, người này không ăn nấm, hắn chỉ ngửi mùi nấm thôi đã muốn ói.
Yến Tam Hợp, ngươi nói xem, nam nhân như thế có ẻo lả không cơ chứ?”
“…”
Môi Yến Tam Hợp giật giật, giọng nói nhẹ bẫng đến nối chính nàng cũng nghe không rõ được gì.
“Đổng Thừa Phong, ngươi, ngươi… vừa nói gì thế?”