Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 727
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 727 - Rời đi
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 727: Rời đi
Triệu hồ ly gọi hắn vào Phật đường.
Trong lư hương cắm một nhánh đàn hương, khói trắng lượn lờ, Triệu hồ ly ngồi khoanh chân trước mặt, đang rót trà.
Thấy hắn đến, Triệu hồ ly bảo hắn ngồi xuống, sau đó đưa một chung trà qua.
Lúc hắn nhận lấy trà, chỉ cảm thấy mùi thơm tỏa ra xung quanh.
“Bản lĩnh pha trà này, là tiên sinh dạy ta.”
Triệu Hồ Ly nhấp một ngụm, bình tĩnh nói: “Trà có ba vị, một vị đậm, một vị vừa, một vị nhạt, trà nổi trà nặng, trà ấm trà lạnh, trà đặc trà nhạt, đều là tư vị, đều phải nếm qua mới biết được.”
Hắn nhìn Triệu hồ ly, khóe mắt người này đầy nếp nhăn chồng chất.
“Giống như ngươi đánh đàn, hỉ nộ trong đàn cũng phải nghe đầy đủ mới có thể phẩm ra, xin lỗi nhé, Thừa Phong, ngươi ở bên cạnh ta ba năm, ta chẳng bao giờ nghe xong một khúc nhạc.”
Triệu Hồ Ly nhìn phong thư trên bàn.
“Trong này là thư tiến cử của ta, phía bên Lương Châu có chỗ trống, nếu ngươi có hứng thú, thì hãy đến quan trường rèn luyện một phen đi.”
Lương Châu là phủ cách quê hương hắn gần nhất, hành động này của Triệu Hồ Ly khiến hắn khiếp sợ.
“Tại sao lại giúp ta?”
“Ngươi không nên chỉ là một nhạc công.” Hắn đẩy phong thư lại: “Ta không có hứng thú làm quan.”
“Là không dám thì có!”
“Còn có chuyện Đổng Thừa Phong ta không dám ư?” Hắn nghĩ thầm dù sao cũng phải đi, Triệu hồ ly cũng không dám làm gì hắn: “Ta cảm thấy nơi đó quá bẩn.”
Triệu hồ ly cầm lấy phong thư, xé đi.
“Có thể thấy được trên đời này không có ngựa hoang không thuần phục được, ba năm ngủ nhốt, đến dũng khí ra khỏi lồ ng cũng không có, cầm sư bị Đàm gia huynh muội đùa bỡn trong tay đã chết rồi.”
“Nói hươu nói vượn cái gì thế?” Đổng Thừa Phong ghét người khác nhắc tới chuyện này nhất: “Viết lại một phong thư, Đổng gia đây sẽ đi!”
“Viết lại cũng được, nhưng ta có một yêu cầu.”
Ba năm rồi, hồ ly còn thích chơi trò này.
“Nói, yêu cầu gì?”
“Nghe nói ngươi và Thẩm nữ y rất thân.”
Đổng Thừa Phong chợt cảnh giác: “Ngươi… có ý gì?”
“Sau này nàng gặp nạn, ngươi hãy giúp một tay, đây là yêu cầu của ta.”
Đổng Thừa Phong giật mình một cái: “Nàng có thể gặp nạn gì?”
“Ta chỉ phòng ngừa trước thôi.”
“Ngươi là Thái tử, không có gì lo lắng, tương lai qua vài năm nữa, thiên hạ này đều là của ngươi.”
“Chưa mưu thắng, đã mưu bại trước.” Triệu Hồ Ly nhấp một ngụm trà: “Đạo lý này, ngươi cũng không hiểu sao?”
“Không hiểu!”
“Ngữ khí này của ngươi, giống như muốn đuổi nàng ra khỏi phủ Thái tử vậy.” Đổng Thừa Phong lấy hết dũng khí: “Lão hồ ly, ngươi có biết nàng…”
“Thừa Phong.” Triệu hồ ly ngắt lời hắn: “Thời gian không còn sớm, đi đi, ngày mai ta không tiễn ngươi, vĩnh biệt không hẹn gặp lại!”
Lúc này, Tiêu Trạch đẩy cửa đi vào, làm tư thế mời.
Hắn ngơ ngác đi ra khỏi viện, lúc rẽ qua đường khác, hắn giữ chặt tay Tiêu Trạch:
“Ngày mai ta phải đi, ngươi cho ta một câu nói thật, chủ tử nhà ngươi có biết Thẩm Đỗ Nhược…”
“Lo chuyện của mình đi, bớt lo chuyện bao đồng.” Tiêu Trạch lần đầu tiên mở miệng: “Sáng mai, ta tiễn ngươi…”
Chưa đợi đến ngày hôm sau, buổi tối hôm đó hắn đã thu dọn, sau khi chào hỏi Tiêu Trạch, thì mò mẫm đi đến căn nhà nhỏ của Thẩm Đỗ Nhược ở kinh thành.
Đến kinh thành ba năm, hắn chưa từng ra khỏi cửa lớn của phủ Thái tử, không phân biệt được hướng đông tây nam bắc của kinh thành, tìm suốt một canh giờ, mới tìm tới cửa.
Thẩm Đỗ Nhược nhìn thấy hắn, kinh ngạc: “Không phải ngày mai mới đi sao?”
“Không nỡ rời xa ngươi, lại đây xem thử, đêm nay ngủ ở chỗ ngươi.” Hắn ra vẻ thoải mái nói: “Quý trọng buổi tối này, ngày sau có lẽ sẽ không gặp lại nữa.”
Thẩm Đỗ Nhược dẫn ngươi vào nhà, chỉ vào một sạp thảo dược trên mặt đất.
“Đang chuẩn bị thuốc cho ngươi, mang theo đề phòng bất trắc.”
“Có ích lợi gì đâu? Rồi cũng uống hết à.” Hắn cợt nhả nói: “Mang ngươi theo, mới có thể phòng ngừa bất trắc.”
“Đừng có không đứng đắn.” Nàng trừng hắn: “Ăn cơm tối chưa?”
“Chưa, chỗ ngươi có gì ăn không?”
“Tòa nhà này không mở bếp.”
“Vừa khéo để mở bếp cho.”
Hắn cởi túi quần áo, bên trong đều là đồ ăn hắn lấy trong phủ Thái tử ra, còn có một vò rượu gạo do chính hắn ủ.”
“Hai chúng ta làm bốn món mặn một món canh, ngươi nếm thử tay nghề của ta nào.”
Muốn nấu nhưng bếp lò không có củi.
Trong thời gian Thẩm Đỗ Nhược đến nhà hàng xóm mua củi, gạo, dầu, muối, thì hắn đã thái đồ ăn, rửa sạch nồi.
Nhóm lửa, bỏ dầu vào chảo, vung xẻng…
Năm đó ở trong núi sâu, đồ ăn của thầy trò hai người đều do hắn làm, sư phụ thường nói hắn vốn phải đi làm đầu bếp nhưng bị ông lừa đi đánh đàn.
Bốn món mặn một canh bưng lên bàn, Thẩm Đỗ Nhược gắp một đũa bỏ vào miệng, hai mắt lập tức sáng lên.
Uống vài ly rượu, hắn nói: “Thẩm Đỗ Nhược, theo ta đến sông Tần Hoài đi, ta đánh đàn, ngươi khám bệnh, chúng ta kiếm hết tiền ở phủ Kim Lăng, được chứ?”
Thẩm Đỗ Nhược: “Ta chỉ nói đùa, ngươi cũng cho là thật.”
“Thật chứ. Chỉ cần là ngươi nói thì ta đều rất nghiêm túc.”
“Kinh thành có cha ta, có nương ta, có rất nhiều thứ ta không bỏ xuống được.”
Không bỏ hắn xuống được phải không!
“Ngươi không phải nói với ta, nguyện vọng lớn nhất cuộc đời này, là ngắm phong cảnh nhân gian, chữa bệnh của thế gian, nếu không thích phủ Kim Lăng thì chúng ta đổi sang nơi khác.”
Thẩm Đỗ Nhược lắc đầu.
“Cơ hội chỉ đến một lần thôi.”
Nàng vẫn lắc đầu.
Hắn khẽ vỗ bàn, cố ý cười xấu xa nói: “Ngươi… có người thương rồi chứ gì?”
Vẻ mặt Thẩm Đỗ Nhược rất vi diệu, mím môi một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Có rồi!”
Thẩm Đỗ Nhược chỉ nói với hắn hai chữ này, hắn cũng không hỏi nữa.
Cả đêm nay, bọn họ cứ ngồi như vậy, trò chuyện về quá khứ, nói về tương lai, từ từ uống hết một vò rượu.
Rượu cạn, trời đã sáng.
Nàng tiễn hắn ra ngõ.
Hắn lần đầu tiên vươn tay xoa đầu nàng: “Đỗ Nhược, hẹn gặp lại.”
Nàng mỉm cười với anh: “Thừa Phong, hẹn gặp lại.”
“Hi vọng thế!” Hắn cười rồi lại xoay người rời đi.
“Ta không quay đầu lại, nhưng ta có thể nhận ra, phía sau có một tầm mắt đang dõi theo, tựa như nhiều năm trước, ta đi theo sư phụ, nương ta đuổi theo nhìn từ xa vậy.”
Đổng Thừa Phong hít sâu một hơi.
“Người trên sông Tần Hoài đều nói ta giống như con ngựa hoang, không ai thu phục được trái tim ta. Trái tim cần phải thu phục sao? Không cần? Chỉ cần nàng đứng đó, trái tim ta sẽ tự động bước qua thôi.
Đáng tiếc, là nàng không muốn.
Sau đó, ta đến Lương Châu, dựa vào quan hệ của Triệu hồ ly, làm một chức quan không lớn không nhỏ, mỗi ngày cực kỳ bận rộn, nhưng ban đêm lại sực tỉnh chẳng có nguyên do.
Tỉnh rồi thì lại ngủ không được, ta nghĩ đến nàng, nghĩ đến Triệu hồ ly, nghĩ nàng có phải đã trở thành một thành viên trong rất nhiều phi tần của hắn hay không.
Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên cảm giác ba năm kia tựa như một giấc mộng.
Tỉnh mộng, trong lòng chợt trống rỗng.
Lời này mang theo cảm giác thê lương, khiến Yến Tam Hợp thấy chua xót.
“Cho nên, lúc ngươi rời khỏi kinh thành, cũng không biết tình cảm giữa hai người bọn họ đã phát triển đến bước nào sao?”