Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 718
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 718 - Bán rồi
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 718: Bán rồi
Đổng Thừa Phong chưa bao giờ trên đời này lại có người giục hắn dứt khoát lên nào.
Mấy ngày này ở trên sống Tần Hoài, đều là hắn đang thúc giục người khác… dứt khoát rời đi đi.
Cần gì phải chết phải sống.
Đều là chuyện ngươi tình ta nguyện.
“Sau đó thì sao, ngươi cứ thế khuất phục ư?” Yến Tam Hợp hỏi.
“Hai chữ khuất phục dùng không tốt.” Đổng Thừa Phong uống một ngụm rượu, khoa trương nhướng mày: “Ngoại trừ cân nhắc lợi hại, ta còn suy tính thêm một chuyện.”
“Suy tính gì?”
“Trải nghiệm.” Nơi phồn hoa nhất thế gian, không đâu bằng Giang Nam, nơi phú quý nhất thế gian, không gì bằng kinh thành. Gia đình phú quý nhất kinh thành, không ai qua được hoàng gia.”
Giang Nam là nơi rèm hoa ngõ liễu, hắn đã nếm đủ mùi vị rồi.
Cái nơi kinh thành phú quý kia, hắn cũng muốn đến một lần, nhìn xem người hoàng gia và và dân chúng bình thường có gì khác biệt?
Có phải phân họ ị ra cũng có ánh vàng rực rỡ hay không?
Vì thế, hắn hỏi: “Ngoại trừ đánh đàn, ta còn phải làm gì?”
“Không cần làm gì cả.”
“Ta phải gọi ngươi là gì?”
“Điện hạ.”
“Ta không hành lễ với người khác.”
“Có thể miễn lễ của ngươi.”
“Không có bằng chứng, viết chứng từ đi, ba năm sau không được ngăn ta rời đi.”
“Quân không nói đùa, lời của ta, chính là chứng từ.”
“Cứ thế đi!”
“Khoan đã, ta cũng có điều kiện.”
Đổng Thừa Phong trợn tròn mắt, thầm nghĩ ngươi mời ta, còn đưa ra điều kiện với ta ư?
“Nói nghe xem nào.”
“Không được tiết lộ cho bất cứ ai về việc ngươi đánh đàn cho ta.”
“Cái này đơn giản.”
“Ba năm sau, đoạn quá khứ này ngươi không được nhắc lại với người khác.”
Đổng Thừa Phong ta không phải là người thích khoe khoang.
“Ngoại trừ phủ Thái tử, không được gì đâu hết.”
“Tại sao?”
“Vì sự an toàn của ngươi.”
Đổng Thừa Phong giống như nghe được chuyện gì không thể tưởng tượng nổi.
Người này có phải cẩn thận quá rồi hay không, chỉ một cầm sư nhỏ bé nhưng hắn thì sao còn có người muốn giết?
“Được.” Hắn dứt khoát nói.
Yến Tam Hợp lại cười khúc khích: “Hắn không chỉ biết rõ gia cảnh của ngươi, mà còn nhìn rõ tính tình của ngươi.”
Đúng vậy, cũng giống như ngươi, đều là hồ ly.
Trên đường đến kinh thành, Đổng Thừa Phong mới phát hiện ra một điểm không đúng.
Hắn đến phủ Thái tử đánh đàn cho Thái tử, là chuyện quang minh chính đại, sao lại khiến cho nó thần bí lén lút như thế?
Không đúng!
Vậy tại sao hắn lại đưa ra điều kiện này?
Mãi đến khí vào phủ Thái tử, Đổng Thừa Phong mới bừng tỉnh đại ngộ, đệt, người này là sợ hắn không đồng ý, nên gài bẫy mình đây mà!
Đầu tiên dùng việc đứt ngón tay bắt hắn lựa chọn.
Sau đó lại nhắc tới sư phụ, làm hắn loạn tâm.
Cuối cùng dùng bí mật này khơi gợi sự tò mò của hắn.
Khá lắm, tính toán quá là nương nó tuyệt!
Mà hắn lúc này mới bất giác phát hiện, mình sau khi bị mắc bẫy lại quên luôn việc hỏi hắn vì sao lại tìm mình đánh đàn.
Hắn đến trước mặt Thái tử, hỏi: “Ngươi muốn ta đánh đàn là vì sao?”
Thái tử đang thay quần áo, không quay đầu lại nói: “Bổn cung có chứng mất ngủ, tiếng đàn của ngươi có thể chữa được.
Nương nó!
Nương nó!
Nương nó!
Đổng Thừa Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ bọn họ rõ ràng là muốn cầu xin hắn, hắn rõ ràng phải chiếm thế thượng phong, hắn thậm chí còn có thể dùng bản lĩnh này của mình để trả giá với thái tử đương triều một chút…
Kết quả thì hay rồi, một văn tiền, bán đi ba năm của mình.
Hồ ly!
Đúng là một lão hồ ly!
“Từ ngày đó trở đi, ta âm thầm đặt cho hắn một biệt danh, là Triệu Hồ Ly.”
Yến Tam Hợp cảm thấy không vui khi hắn dùng từ này để hình dung Triệu Dung Dữ, nếu đúng thật là hồ ly thì hắn đã chẳng rơi vào kết cục này rồi.
“Thực ra hắn còn một cách, đó là dùng quyền thế để ép buộc ngươi.”
“Cần ngươi nhắc chắc?” Đổng Thừa Phong bắt chéo chân, cố ý bóng gió nói: “Bây giờ ngươi đang cầu xin ta kể chuyện xưa, khuỷu tay quẹo đi đâu thì phải chú ý chừng mực nhé.”
“Ta nói thật, không phải tất cả mọi người đều có thể lễ hiền hạ sĩ*.
*ý chỉ người có địa vị cao cúi mình để tôn trọng cung kính người có tài đức.
Chỉ là một cầm sư thôi mà.
Ngữ khí Yến Tam Hợp cực kỳ nghiêm túc.
“Thật ra nếu muốn nắm bắt trong tay cũng đơn giản, cả Đổng gia chẳng ai khiến ngươi khuất phục. Hắn là vì Đường Kỳ Lệnh mới sinh ra dáng vẻ quân tử khiêm cung như thế.”
Đổng Thừa Phong nhìn Yến Tam Hợp.
Nàng mặc một bộ nam trang, quần áo là đo ni đóng giày cho nàng, không lớn cũng không nhỏ, tóc buộc lại, dùng một cây trâm gỗ để giữ lại, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn.
Khuôn mặt này mang theo sự trong trẻo lạnh lùng, lông mày cực kỳ giống hắn.
Nhưng dáng vẻ bao che người nhà này lại cực kỳ giống nàng, quả thực là giống nhau như đúc.
Trong lòng Đổng Thừa Phong không biết nên thấy chua xót hay vui mừng.
Hắn uống một ngụm rượu, nói: “Những thứ này sau này ta mới ngộ ra, sư phụ dạy hết cho ta nhưng không dạy ta đi tính kế người khác.”
Yến Tam Hợp vừa nghe lời này, lại thấy mềm lòng, một người có thể hiểu rõ hết mọi chuyện thì không thể làm được một cầm sư xuất sắc được.
Huống chi người này sinh ra ở chốn thảo nguyên, sống lâu ở núi sâu, từ cách hắn sống trên sông Tần Hoài thì có thể thấy hắn là một người thoải mái, thích gì làm nấy.
Người như vậy, đơn giản trực tiếp, không quanh co lòng vòng.
“Sau khi ngươi vào phủ Thái tử, mọi thứ vẫn quen chứ?” Giọng của nàng cũng dịu xuống.
“Không quen.”
Một tiểu viện nhỏ là phạm vi hoạt động của hắn.
Hai người nữ tỳ là vật sống mà hằng ngày hắn thấy;
Cuộc sống nhàm chán muốn chết.
Ban ngày không thấy Triệu hồ ly, chỉ có nửa canh giờ trước khi đi ngủ, bị Tiêu Trạch mang vào tẩm điện, thì hắn mới có thể gặp mặt một lần.
Tẩm điện rất lớn, cũng tráng lệ, ngoại trừ Tiêu Trạch ra thì còn có hai nội thị thân cận, một người tên Thái Bình, một người tên Tiêu Ngọc.
Bình thường lúc hắn đến, Triệu hồ ly đã nghiêng trên giường, trên tay không phải cầm một quyển sách, thì sẽ là tấu chương.
Triệu hồ ly luôn rất mệt mỏi dưới ánh đèn chập chờn, giữa hai lông mày có một nếp nhăn thật sâu, bỗng giương mắt nhìn về phía hắn, nếp nhăn kia dường như càng sâu hơn.
Sau khi hắn ngồi trên mặt đất, bắt đầu đánh đàn.
Lúc bình thường thì Triệu hồ ly chỉ cần nửa khúc là đã có thể ngủ thiếp đi. Nếu có tâm sự, thì cần phải đàn cả bài.
Sau khi hắn ngủ, Thái Bình và Tiêu Ngọc sẽ rón rén thả rèm xuống, sau đó vẫy tay với hắn.
Đây mà là cuộc sống đó hả?
Không có rượu, không có nữ nhân, không có nam nhân, có khác gì xuất gia làm hòa thượng đâu?
Sư phụ kêu hắn đi trải nghiệm, chứ đâu kêu hắn sống thanh tâm quả dục!
Hắn cực kỳ nhớ nhung cuộc sống trên sông Tần Hoài.
Lại qua vài ngày, đến cuộc sống trong núi sâu hắn cũng cảm thấy thú vị hơn, ít nhất còn có thể đi dạo lung tung khắp nơi.
Nửa tháng sau, hắn thà chặt đứt ba ngón tay, cũng muốn rời khỏi nơi quỷ quái này.
Chán chết đi được.
Không phải nói cuộc sống của đế vương tướng quân, đều là chốn ăn chơi đàng đi3m, xa hoa trụy lạc sao? Trong cung điện của Triệu hồ ly, sao đến cả ca kỹ, vũ kỹ cũng không có thế?
“Yến Tam Hợp, ngươi biết mỗi ngày hắn phải sống thế nào không?”
“Thế nào?”
“Trời còn chưa sáng đã rời giường, điểm tâm còn chưa ăn trực tiếp tiến cung vào triều sớm; sau giờ ngọ trở về phủ Thái tử, gặp khách; Chạng vạng tối ăn cơm với thái tử phi và thế tử; Dùng cơm xong, thì đi dạo vài vòng trong vườn, rồi lại vào thư phòng.
Một tháng ba mươi ngày, mỗi ngày ngủ một mình trong chăn lạnh, đến nữ nhân làm ấm giường cũng không có.
Mùng một, mười lăm đến chỗ Thái tử phi ngồi một chút, nhưng không qua đêm, trong phủ nhiều phi tần như vậy chỉ coi như vật trang trí, thỉnh thoảng mới sủng hạnh một người.”
Đổng Thừa Phong cười gằn.
“Có đôi khi ta nhìn hắn, nghĩ thầm làm thái tử cũng thật vô nghĩa, còn chẳng thú vị bằng người bình thường.”