Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 715
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 715 - Tạo Hóa
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 715: Tạo Hóa
Hắn cầu xin sư phụ, cho hắn thêm một cơ hội, sư phụ gật đầu đồng ý, nhưng không quá mấy ngày, bệnh cũ của hắn lại tái phát.
Lúc này, sư phụ không đánh, không mắng gì, chỉ trực tiếp vứt mười lượng bạc rồi đấy hắn đi.
Mười lượng bạc, có thể mua rất nhiều dê, về nhà mua dê cho phụ mẫu, dê sinh dê con, dê con sinh dê con, trong nhà cũng có cơm trắng để hắn.
Hắn kích động quay đầu bước đi, nhưng đi tới đi lui, trong lòng chợt thấy hoảng, càng chạy càng hoảng, trái tim như bị đâm một lỗ hổng, không ngừng lọt gió ra ngoài.
Hắn cắn răng một cái, chạy về lại.
Lúc chạy đến cửa, hắn chợt nghe thấy tiếng đàn vang lên, nước mắt bỗng tuôn rơi.
“Yến Tam Hợp, ngươi biết trên đời này có một tiếng đàn, buồn đến khiến lục phủ ngũ tạng của người đều chen chúc lại, nước mắt bất giác lại chảy không.”
Thậm chí cảm thấy thế gian này đã không còn gì để lưu luyến nữa… mất hết mọi can đảm.
Đổng Thừa Phong nhắm mắt lại.
Hắn từ nghe được nỗi khổ của sư phụ từ trong tiếng đàn này. Cũng nghe được trên đường đời đen tối của sư phụ, có nỗi khổ và đau đơn chẳng biết tỏ cùng ai.
Một khắc kia, hắn bỗng nhiên muốn học đàn cho thật tốt.
Không riêng gì vì một chén cơm trắng mà nghĩ đến vào một ngày trong tương lai, hắn có thể nghe được sự vui vẻ từ trong tiếng đàn của sư phụ.
“Sư phụ ta sinh ra trong nhà thế gia, trước khi ông sinh ra, gia đạo đã chẳng còn vững từ lâu lắm rồi, nhưng quy củ và tộc quy lại bày ra rất nhiều. Phụ mẫu ông qua đời sớm, ông là trường tử đích tôn, phải làm cầm sư vì muốn nuôi gia đình. Nhưng người trong nhà vừa tiêu tiền ông kiếm, vừa chê ông làm cầm sư khiến họ mất mặt.”
Yến Tam Hợp nhịn không được chen vào: “Cầm sư dựa vào cái gì để sống?”
“Dựa vào việc đánh đàn cho quý nhân, nói trắng ra thì chẳng khác gì cầm kỹ, chỉ khác ở chỗ bán nghệ kiếm tiền, nhìn rất cao nhã, nhưng trên thực tế cũng là đồ chơi trong tay quý nhân.” Đổng Thừa Phong nhíu mày, mặt mày ngả ngớn nói: “Thỉnh thoảng được quý nhân coi trọng, thì cũng sẽ bán mình.”
Yến Tam Hợp không biết nên nói cái gì cho phải.
“Sư phụ ta lúc còn trẻ rất đẹp, da mịn thịt mềm, quý nhân đều rất thích ông. Trong đó có một người có quyền thế, đối xử với ông rất tốt, núi vàng núi bạc đều cam lòng dâng đến trước mặt ông, sau đó sư phụ ta đã đi theo hắn.” Đổng Thừa Phong cười gằn: “Đi theo vài năm, quý nhân chơi chán, bèn đạp sư phụ ta ra khỏi cửa. Về đến nhà, thấy muội muội nhỏ nhất của mình chuẩn bị gả đi. Theo lý thì ca ca ruột sẽ cõng muội muội ra khỏi nhà, nhưng muội muội ông sợ nhà chồng có ý kiến thì không cho ông cõng, đến đưa dâu cũng không cho ông đưa.
Có nực cười hay không?
Ăn, mặc, ở, đi lại, ăn, uống, ngủ nghỉ trong nhà đều do ông cung phụng. Của hồi môn của muội muội đều là tiền ông bỏ ra, cuối cùng còn chê không mất mặt.
Sư phụ ta thất vọng tràn trề, phủi mông bỏ đi, không lấy gì cả, trên người chỉ đeo một cây đàn thất huyền.
Yến Tam Hợp cũng cười gằn: “Ứng với một câu châm ngôn: Không thể cho chó ăn nó quá, không thể đối xử với người quá tốt.
“Hôm nay nghĩ lại cũng thấy đó là chuyện tốt, bởi vì có chuyện này nên ta mới gặp ông ấy, ta còn phải cảm ơn cả nhà ông ấy nữa kìa.”
Đổng Thừa Phong hờ hững cười cười.
“Thầy bói nói cả đời sư phụ ta phải gặp ba kiếp nạn, một kiếp gia đình, một kiếp vì tình, một kiếp vì đồ đệ, đều nương nó tính chuẩn cả.”
Hắn quỳ ba ngày ba đêm, mới khiến cho sư phụ mềm lòng.
Từ đó về sau, hắn giống như biến thành người khác, cả ngày chẳng dời mông khỏi ghế, đến nỗi mười ngón tay đều tứa máu.
Số lần sư phụ đành hắn càng ngày càng ít, nụ cười trên càng ngày càng nhiều, mỗi đêm, ông còn bưng một chậu nước nóng đến cho hắn ngâm tay. Lúc ngâm tay, sư phụ có đôi khi sẽ giảng cho hắn chút nhạc lý, có đôi kia lại nói chút kinh nghiệm trên đời.
Hắn cứ nghe là lại ngủ gật, thầm nghĩ: Những kinh nghiệm này đều là của ông già người, liên quan gì đến hắn, bắt hắn nghe cái rắm á!
Sư phụ ta sẽ ném hạt dẻ vào đầu, mắng hắn chó cắn Lữ Động Tân, không biết lòng người tốt, nghe vào thì đời này có thể bớt đi bao nhiêu là đường vòng!
Yến Tam Hợp: “Sư phụ ngươi đối xử với ngươi như con ruột nhỉ.”
Đổng Thừa Phong nhắm mắt lại, cúi đầu than thở một tiếng: “Tất nhiên rồi, sau này còn trông mong ta phụng dưỡng đưa tang mà.”
Yến Tam Hợp: “Ngươi đưa chưa?”
“Đưa rồi!”
Thầy trò hai người ở trong ba gian nhà đá trong núi sâu, sống yên bình mười mấy năm, đến lúc hắn trưởng thành, thì sư phụ cũng già rồi.
Sau đó sư phụ ta bị bệnh, uống thuốc hai năm mà không khỏi, có một buổi chiều, ông ấy nói muốn đánh đàn, ta đã đỡ ông ấy vào trong viện.
Mặt Đổng Thừa Phong đột nhiên tối sầm lại.
“Ông ấy đàn nửa khúc, dây đàn đột nhiên đứt, ông mỉm cười, dặn dò hậu sự với ta, ban đêm thoải mái dứt khoát rời đi.
Yến Tam Hợp: “Sau đó ngươi đã đến Kim Lăng?
“Đầu tiên về nhà một chuyến thăm phụ mẫu huynh đệ, vốn muốn tiến lên nhận lại người thân một lần thì đột nhiên thấy thật vô nghĩa, bèn đứng từ xa nhìn vài lần rồi rời đi.”
“Sao lại không có ý nghĩa?”
“Mấy chuyện trước đây đều quên hết, chỉ nhớ lúc thả gió chơi đùa trên thảo nguyên, đã quên hết cha trông như thế nào, nương trông như thế nào, mấy ca ca trông như thế nào.” Đổng Thừa Phong nhíu mày: “Nhưng còn sư phụ ta, cứ nhắm mắt là lại ở ngay trước mắt ta, một khắc cũng khó quên.”
Dừng lại một hồi, hắn lại bổ sung một câu: “Dùng lời của sư phụ ta để nói thì là, dù là phụ mẫu huynh đệ ruột thì cũng nên ngẫm thử, cảm thấy thoải mái thì đi lại nhiều; cảm thấy không thoải mái, thì cách xa một chút, ai rời ai cũng đều có thể sống.”
Yến Tam Hợp: “Sư phụ ngươi là một người thông suốt.”
“Không thông suốt thì có ta hôm nay sao?” Đổng Thừa Phong mỉm cười: “Nói là phụng dưỡng đưa tang, nhưng ông đã truyền hết bản lĩnh đánh đàn và mọi thứ của ông, khiến ta bớt khổ rất nhiều!”
Yến Tam Hợp lập tức nghĩ tới Yến Hành, hốc mắt hơi nóng lên.
“Đúng rồi, đi phủ Kim Lăng là ý của sư phụ ta.”
Yến Tam Hợp lập tức thoát khỏi cảm xúc của mình: “Vì sao?”
“Sư phụ ta nói, một cầm sư giỏi chắc chắn phải lăn lộn trong chốn hồng trần thế tục, ở trong núi sâu thì chỉ có thể luyện cầm kỹ.”
Đổng Thừa Phong thấy Yến Tam Hợp dường như không hiểu, dứt khoát nói trắng ra.
“Ngươi phải trải qua những chuyện đắng cay ngọt bùi, nếm hết bi hoan ly hợp thì khúc đàn mới có tình. Có tình, mới được xưng tụng là cầm sư, nếu không thì chỉ là một người đánh đàn thôi. Khi sư phụ còn sống, trong tiếng đàn nhiều nhất cũng chỉ có nỗi nhớ quê hương, nhưng mà điều đó còn lâu mới đủ.”
“Ông nói nơi phồn hoa nhất thế gian, không gì bằng Giang Nam. Nơi phồn hoa nhất Giang Nam, không đâu bằng phủ Kim Lăng sông Tần Hoài, Thừa Phong, còn phải đến sông Tần Hoài để đùa giỡn một phen mới được!”
“Ta đoán sư phụ ngươi là người Giang Nam Kim Lăng?”
“Nha đầu thông minh.” Đổng Thừa Phong nhướng mắt nhìn nàng, sâu sắc nói: “Ông là người Kim Lăng, nhà ở ngõ Ô Y, họ Vương.”
Yến Tam Hợp chợt kinh hãi.
Nghe nói, sau loạn bát vương*, một trong hai đại tộc Vương, Tạ sau đó dời đến phủ Kim Lăng, định cư ở ngõ Ô Y.
* Loạn Bát vương – Wikipedia tiếng Việt
Thì ra, sư phụ của Đổng Thừa Phong lại là hậu duệ của Vương gia, hèn gì hắn vừa có thể làm nhạc công, lại có thể làm sư gia.
Người nhà họ Vương, từ xưa đến nay đều nổi tiếng về mưu lược.
Yến Tam Hợp nhịn không được tỉ mỉ quan sát Đổng Thừa Phong, một lúc lâu, nói: “Ngươi đúng may mắn.”
Đâu chỉ thông minh, xem ra cũng đọc không ít sách.
Nữ tử bình thường nào biết những điển cố này?
Sau khi làm một phép thử, Đổng Thừa Phong vui mừng rót một ngụm rượu.
Rượu theo cổ họng chảy xuống, vừa vào trong đã bùng lên một ngọn lửa, nóng đến mức lục phủ ngũ tạng của hắn như bị ủi qua.
Nha đầu, vận may của ngươi cũng không tồi!