Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 713
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 713 - Ngã bài
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 713: Ngã bài
Đầu óc mơ hồ trong giây lát, rồi dần tỉnh táo lại.
Đổng Thừa Phong vén áo choàng, uể oải dựa vào thành xe: “Nói thật đi, sao ngươi lại bắt ta?”
“Muốn kể cho ngươi nghe một câu chuyện, nhân tiện…” Yến Tam Hợp chậm rãi nói: “Cũng muốn nghe ngươi kể chuyện.”
Đổng Thừa Phong cười lạnh: “Yến Tam Hợp, ta không có hứng thú nghe hay kể chuyện gì hết, ngươi…”
“Chuyện về tiên thái thử Triệu Dung Dữ…”
Yến Tam Hợp nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Cũng không có hứng thú sao?”
Tiên thái tử, Triệu Dung Dữ.
Đổng Thừa Phong cho rằng mình đang xuất hiện ảo giác.
Mặc dù sáu chữ này là đại kỵ, hắn sẽ không kinh ngạc như vậy khi được nói ra từ miệng bất kỳ ai, nhưng lại là người trước mặt này!
Chính là nàng!
“Ngươi có biết…”
Yến Tam Hợp theo bản năng đưa mặt về phía trước, Đổng Thừa Phong cảm thấy trong lòng ớn lạnh, lời nói ra đến miệng lại nuốt trở lại.
Hắn lắc đầu một cái, chợt mỉm cười.
“Yến Tam Hợp, lá gan của ngươi thật to!”
“Lá gan của ngươi, cũng không nhỏ.”
Yến Tam Hợp nhắm mắt, đưa tay ra đặt miếng ngọc bội lên bàn, trên mặt ngọc bội là một con chim nhạn được điêu khắc sống động như thật.
Đổng Thừa Phong trầm mặc một lát, đột nhiên cười lớn.
Hắn cao lớn, tiếng cười càng to, cả xe rung lên bần bật vì tiếng cười của hắn.
Cười xong, hắn nói với giọng hưng phấn như được người ta nhét cho tờ ngân phiếu năm mươi lượng: “Ngọc bội này làm sao? Có vấn đề gì sao?”
Vẫn giả vờ hả?
“Đổng Thừa Phong, chúng ta ngả bài đi, ngọc bội này là của ngươi, một miếng của ta đang ở chỗ ngươi, ngươi thừa dịp ta hôn mê đã lén đổi.”
Yến Tam Hợp: “Ngọc bội này được làm từ cùng một miếng ngọc, cùng do một người điêu khắc, người này chính là tiên thái tử Triệu Dung Dữ.”
Đổng Thừa Phong: “Rồi sao nữa?”
“Sau đó ngươi khơi gợi sự hứng thú của ta.”
Yến Tam Hợp cười híp mắt: “Cho nên…ta đã nghĩ cách điều tra ngươi.”
Đổng Thừa Phong lộ ra chút tò mò: “Điều tra thế nào?”
Yến Tam Hợp: “Chúng ta tìm một tên mập biết chơi đàn, để hắn đánh đàn cho ta nghe, trí nhớ của ta rất tốt, sau mấy bài đã tìm được khúc đàn mà ngươi đã đánh cho ta nghe.”
Đổng Thừa Phong “Ừ” một tiếng: “Cao sơn lưu thủy là một khúc nhạc nổi tiếng, những người học đàn hầu như ai cũng biết.”
Yến Tam Hợp: “Ta hỏi được từ chỗ hắn, dù sao nam nhân chơi đàn cũng không nhiều, người đàn giỏi càng ít, hơn nữa tướng mạo của ngươi như này…”
“Tướng mạo của ta làm sao?”
“Trung Nguyên ít gặp.”
“Thật sự ít gặp.
“Bằng cách này, chúng ta nhanh chóng xác định được cầm sư chơi đàn trên sông Tần Hoài.”
Yến Tam Hợp cười: “Thật trùng hợp, hắn cũng họ Đổng.”
Sắc mặt Đổng Thừa Phong hơi đổi.
Hắn nhớ lại.
Hôm đó hắn đang suy nghĩ dưới mái hiên, đột nhiên có một nam nhân từ tường viện đi vào, thị vệ chạy tới, gọi hắn một tiếng “Đổng sư gia.”
“Một cầm sư trên sông Tần Hoài, làm sao có thể trở thành sư gia của Hán Vương? Sư gia của Hán Vương, sao lại có ngọc bội của tiên thái tử?”
Yến Tam Hợp: “Cứ như vậy, ta càng tò mò hơn.”
Đổng Thừa Phong: “Tiếp theo thì sao.”
“Sau đó ta nghĩ có gì đó không đúng, những thứ như ngọc bội, làm sao một người có thân phận như thái tử lại có thể tùy tiện đưa ra chứ?”
“Không sai.”
Đổng Thừa Phong vỗ tay, nhìn Yến Tam Hợp, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp khó tả: “Nhất định là người thân cận với hắn, mới có được.”
“Cho nên, ta tìm người của Thái y viện.”
“Là Bùi thái y sao?”
“Đúng vậy.”
Yến Tam Hợp gật đầu, thành thật trả lời: ” Phụ thân của Bùi thái y, trước kia từng chữa trị cho tiên thái tử, ta biết được một chuyện từ chỗ ông ấy.”
Đổng Thừa Phong nói từng chữ một: “Nghe đàn là ngủ.”
Yến Tam Hợp gật đầu biểu thị chúc mừng: “Ngươi đoán đúng rồi.”
“Còn ngươi thì sao?”
Đổng Thừa Phong lấy một miếng ngọc bội từ trong túi ra, đặt trên bàn: “Trò hề này từ đâu ra?”
Yến Tam Hợp xoay xoay miếng ngọc bội của mình, nhẹ nhàng thở dài: “Đây chính là chuyện ta muốn kể cho ngươi nghe.”
Đổng Thừa Phong nhếch khóe môi, cười có chút tinh nghịch.
“Trước khi nghe chuyện, ngươi hãy trả lời ta trước, ai đặt cái tên này cho ngươi?”
Yến Tam Hợp im lặng.
Không phải vì hắn hỏi tên của nàng, mà bộ dáng uể oải nhìn nàng cười của người này thật sự rất mê hồn.
Cứ như thể Đổng Thừa Phong làm điên đảo hàng ngàn hàng vạn nữ nhân trên sông Tần Hoài năm đó đã quay trở lại.
“Tổ phụ Yến Hành đã đặt tên cho ta.”
“Tổ phụ ngươi đâu rồi?”
“Một năm trước đã qua đời.”
“Chôn cất ở đâu?”
“Phủ Vân Nam, huyện Phúc Cống.”
“Ông ấy sinh ra và lớn lên ở phủ Vân Nam à?”
“Không phải, là người Đầm Đào Hoa, phủ An Huy.”
“Phụ mẫu của ngươi là ai?”
“Không phụ không mẫu, từ nhỏ đã nương tựa tổ phụ.”
Đôi mắt đen láy của Đổng Thừa Phong tối sầm lại, giọng nói trở nên căng thẳng: “Ngươi đến kinh thành lúc nào?”
“Thời gian này năm ngoái.”
“Đến kinh thành làm gì?”
Yến Tam Hợp hờ hững nhìn Đổng Thừa Phong: “Để trả lời câu hỏi này, ngươi phải nghe ta kể chuyện.”
Đổng Thừa Phong cảm thấy cuộc sống của mình đột nhiên trở nên thú vị.
Giống như một khúc đàn sắp kết thúc, đáng lẽ là hai âm cuối là có thể kết bài, không ngờ lại có tiếng đàn từ xa vọng lại, hòa tấu cùng tiếng đàn của hắn.
Giữa việc thu dây và gẩy dây, trong lòng hắn chợt lay động, muốn đổi giai điệu để chơi lại xem có đàn ra được một giai điệu khác hay không.
Đổng Thừa Phong nhếch khóe miệng: “Nào, để ta nghe câu chuyện của ngươi.”
“Chuyện rất đơn giản, giám chủ Khâm Thiên Giám Chu Viễn Mặc, chính là người các ngươi phái ám vệ theo dõi, nửa năm trước, phụ thân của hắn là Chu Toàn Cửu qua đời, khi nhập quan thì quan tài nổ ba lần.”
Yến Tam Hợp: “Thi thể Chu Toàn Cửu đến bây giờ vẫn đang ở trong hầm băng của Chu phủ, còn quan tài được đưa ra ngoài, thực ra là cỗ quan tài trống.”
Đổng Thừa Phong khẽ thở dài: “Sớm biết như thế, ta nên kích động Vương gia đến chùa vào ban đêm, làm ầm ĩ chuyện quan tài rỗng.”
Yến Tam Hợp phớt lờ giọng điệu tự trào phúng của hắn, tiếp tục nói:
“Quan tài của người chết không khép lại được, vì lúc còn sống có niệm, một thời gian dài niệm biến thành ma, không hóa giải được thì con cháu sẽ gặp xui xẻo. Chu Toàn Cửu là nổ quan tài, tâm ma rất hung hiểm, cho nên vào ngày hắn chết, nhị thiếu phu nhân của Chu phủ cũng một xác hai mạng.”
“Yến Tam Hợp.”
Trong giọng nói của Đổng Thừa Phong tựa hồ có chút kinh ngạc: “Ngươi sao lại…”
Yến Tam Hợp trầm mặt như nước: “Ta là người có thể giải tâm ma.”
Nương, nó, chớ!
Nương, nó, chớ!
Nương, nó, chớ!
Đổng Thừa Phong cảm thấy đỉnh đầu của mình bị vài lời ngắn ngủi này nhấc bổng lên.
Nàng sao lại là người giải tâm ma?
Nàng, nàng, nàng làm sao có thể??!!
Trên mặt Đổng Thừa Phong lộ ra vẻ sợ hãi trước nay chưa từng thấy, hai tay không chỉ run rẩy, mí mắt cũng run không ngừng.
“Đàn của ta đâu?” Hắn hoảng hốt hỏi.
Yến Tam Hợp tuy không hiểu tại sao đang ngồi nghe, hắn lại đột nhiên hỏi đàn đâu, nhưng vẫn chỉ tay.
“Ở kia.”