Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 71
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 71 - Tiểu Hồng
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 71: Tiểu Hồng
Yến Tam Hợp thấy nàng không hiểu thì hỏi lại: “Hoặc là mấy chuyện người không quên được về lão thái thái.”
Tiểu Hồng suy nghĩ một lúc.
“Trung thu năm ngoái, cà tím trong vườn rau phát triển rất tốt, lão thái thái nhìn thấy nên vui mừng, bèn bảo Trần mụ thưởng cho nô tỳ một con cua.”
“Lão thái thái thích ăn cà tím sao?”
“Lão thái thái lớn tuổi, răng không khỏe, cà hấp nát nhừ, bà ấy nói ăn ngon.”
“Sau đó thì sao?”
“Nô tỳ đi dập đầu tạ ơn lão thái thái, bà lại đột nhiên hỏi ta, có muốn ra khỏi phủ hay không?”
“Ồ?” Gương mặt bình tĩnh của Yến Tam Hợp cuối cùng cũng có chút biểu cảm.
Vẻ mặt của nàng thật ra rất hờ hững.
Nhưng sau khi thấy hứng thú với gì đó thì nàng giống như như thợ săn ngửi được hơi thở của con mồi, mặt mày sẽ thoáng qua chút vui mừng, nếu không nhìn kỹ thì không thể phát hiện được.
Tạ Tri Phi lại thấy rất rõ ràng.
Bởi vì nguyên nhân công việc, hắn thường xuyên phải giao tiếp với người của Tam Ti, bỏ qua Hình bộ không nói, thì người thẩm án xuất sắc nhất của Đại Lý Tự, Đô Sát Viện, đều không có khứu giác nhạy bén như vậy.
Không kịp nghĩ nhiều, tiếng thợ săn đã vang lên.
“Tại sao lão thái thái lại hỏi như vậy?”
Tiểu Hồng: “Nô tỳ cũng ngạc nhiên lắm, nghĩ thầm có phải mình làm gì không tốt nên lão thái thái mới ghét bỏ không, làm nô tự sợ tới mức quỳ xuống cầu xin tha thứ.”
Yến Tam Hợp: “Lão thái thái nói thế nào?”
Tiểu Hồng: “Lão thái thái nhìn ta, thở dài, đầu tiên là nói một câu “bỏ đi”, sau đó im lặng nửa ngày, lại nói một câu ‘Đi ra ngoài cũng là bị bán, chẳng bằng đi theo lão thái bà này'”.
Yến Tam nheo mắt lại: “Sao ngươi lại nhớ rõ như vậy?”
“Bởi vì lão thái thái nói đúng hoàn cảnh của nô tỳ, cho dù chủ tử khai ân thả nô tỳ ra ngoài thì kết quả cũng bất quá là bị phụ mẫu bán lại lần nữa để đổi chút đồ ăn thôi.” Tiểu Hồng nghĩ đến chuyện đau lòng, khóc nói: “Mạng không tốt lại bị bán đến gia đình bị đánh bị mắng thì cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn, ở trong viện lão thái thái, nô tỳ ít nhất còn được ăn no mặc ấm.”
Yến Tam Hợp cầm bút lên viết thêm một câu: Xót thương cho tiểu nha hoàn bị phụ mẫu bán.
Đầu bút dừng lại, mày nhíu lại, cuối cùng, nàng lại viết thêm hai chữ vào phía sau câu này: Tại sao?
Thu bút lại, ánh mắt nàng đột nhiên lạnh lẽo: “Hôm nay gọi ngươi tới, là bởi vì mộ của lão thái thái bị người ta đào.”
“Hả?” Tiểu Hồng thét chói tai một tiếng.
“Vụ an Binh mã ti điều chính là vụ án này.”
Yến Tam Hợp vỗ bàn, quát: “Ngươi nói thật cho ta biết, một người tốt như lão thái thái, là ai muốn bà ấy chết không yên.”
“Tam phu nhân, chắc chắn là Tam phu nhân.” Tiểu Hồng cơ hồ là thốt lên: “Nàng ấy là người ghét lão thái thái nhất, lúc lão thái thái còn sống nàng ấy rất bất kính với người, chắc chắn là nàng, không thể là ai khác được.”
“Ngươi chắc chứ?”
“Nếu nô tỳ nói dối thì sẽ không được chết tử tế, sau khi chết vào địa ngục A Tỳ, cả đời không được siêu sinh.” Tiểu Hồng thất thanh khóc rống, nước mắt lộp bộp rơi xuống, mỗi một giọt đều là đau lòng cho lão thái thái.
“Mau mang người xuống đi!”
Yến Tam Hợp thở dài, lại viết xuống ba chữ: Tam phu nhân.
Viết xong, thấy Chu Thanh bên cảnh không có động tĩnh thì ngẩng đầu hỏi: “Như thế nào, không nghe rõ lời của ta sao?”
Chu Thanh thấp giọng nói: “Cô nương không hỏi nguyên do, đã để người rời đi rồi sao?”
Yến Tam Hợp không ngạc nhiên khi hắn hỏi như vậy, còn hỏi ngược lại hắn.
“Thái hậu và hoàng đế phi tử xung đột với nhau, là chuyện mà một tỳ nữ chăm vườn có thể nhìn thấu được sao?”
Chu Thanh: “…”
“Làm theo lời Yến cô nương đi.” Tạ Tri Phi mở miệng.
Mặt Chu Thanh trắng bệch, nhìn chủ tử nhà mình một cái, rồi vội vàng kéo tỳ nữ tên Tiểu Hồng kia ra ngoài.
Yến Tam Hợp nhìn Tạ tam gia đang cmiễn cưỡng dựa cửa: “Chỉ huy sứ nhìn lâu như vậy, cũng nên làm chính sự rồi!”
Tạ chỉ huy sứ bình tĩnh vuốt cằm, cười híp mắt nói: “Cô nương nói rất đúng!”
Đúng muội muội ngươi!
Yến Tam Hợp cảm thấy thời gian mình ở chung với Tạ phong lưu này càng lâu thì càng có xu thế muốn nổi giận.
Nàng nào ngờ, Tạ chỉ huy sứ trên mặt thì cười híp mắt, chứ trong lòng cũng chửi đổng không thôi.
Nhìn xem người ta thẩm vấn vụ án đi, trật tự rõ ràng, một người ổn trọng kiên định như Chu Thanh ở trước mặt nàng cũng chẳng đáng nhìn.
Nếu Binh mã ti Bắc thành có một người như thế thì ta cần gì phải mệt sống mệt chết suốt ngày như thế?
……
Mười người còn lại, chia làm hai nhóm, hỏi từng người một.
Khi bà mụ cuối cùng ra khỏi viện thì hoàng hôn đã lặng lẽ tiến đến, Lý Bất Ngôn cả buổi chiều cũng không thấy bóng dáng đột nhiên xuất hiện.
Nàng xòe tay ra trước mặt Bùi Tiếu: “Đã ghi lại những gì, đưa ta xem coi?”
Con bà nó ngươi biết chữ sao?
Bùi Tiếu nhìn chữ viết đắc ý của mình, ưỡn ngực đưa tờ giấy qua.
Lý Bất Ngôn nhận lấy rồi xoay lưng, thản nhiên rời đi.
“Ngươi…”
“Xuỵt!” Tạ Tri Phi vươn cánh tay dài, kéo người ra ngoài.
Trên bàn Bát Tiên, hai tờ giấy đã được đặt cùng một chỗ, Yến Tam Hợp đang cúi đầu nhìn tờ giấy Bùi Tiếu viết.
“Nhìn ra cái gì chứ?” Giọng nói của nam nhân từ đỉnh đầu rơi xuống, Yến Tam Hợp bình tĩnh đứng bên cạnh: “Đáp án vô cùng rập khuôn.”
“Ta xem thử.” Bùi Tiếu dùng sức chen vào giữa Yến Tam Hợp và Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi nhíu mày, cái nết tên nhóc này đâu mất rồi?
Bùi Tiếu cúi đầu nhìn, ánh mắt chợt thay đổi: “Đây là chữ ngươi viết sao?”
Yến Tam Hợp nhíu mày, thầm nghĩ người này điên à, sao cứ thích hỏi mấy lời không liên quan thế.
“Viết rất đẹp.”
Tạ Ngũ Thập không khinh thường Yến Tam Hợp không kiên nhẫn nhíu mày, rất tự nhiên kéo đề tài trở lại.
“Sao Yến cô nương có thể nhìn ra được là rập khuôn?”
“Người tốt, hiền lành hòa ái, quan tâm tiểu bối, không kiêu ngạo đều là hình dung lão thái thái tốt.” Yến Tam Hợp suy nghĩ: “Mặc dù có hơi khoa trương, nhưng ít nhất nói rõ một vấn đề.”
Tạ Tri Phi trầm ngâm nói: “Lão thái thái tình cách không tồi.”
“Đúng vậy!” Yến Tam Hợp đưa tay ra chỉ: “Chỉ có người này trả lời khác khác, nàng nói lão thái thái không nói nhiều, tâm tư nặng nề, bởi vậy có thể thấy được, trong lòng Quý lão thái thái có giấu chuyện.”.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
Tạ Tri Phi nhớ rõ người này, là hắn tự mình thẩm vấn: “Nàng nói nàng hầu hạ lão thái thái mười năm.”
“Lâu đấy.”
Tạ Tri Phi kinh ngạc nhìn sườn mặt nhợt ngạt của nàng, cứ cảm thấy một câu “lâu đấy” còn mang theo chút ý tứ khác.
“Quả thực là quá lâu.”
Tạ Tri Phi phụ họa một tiếng, lại hỏi: “Câu hỏi thứ hai có phát hiện gì không?”
Câu hỏi thứ hai này, thực ra là bổ sung cho câu hỏi thứ nhất.
Yến Tam Hợp rũ mắt: “Ta xem thử thì không thấy có nhiều tin tức hữu dụng, điều này nói rõ Quý lão thái thái không khác gì lão tổ tông khác.”
Tạ Tri Phi nghe không hiểu: “Cái gì gọi là không có gì khác?”
“Không có gì khác ý là, thân phận địa vị giống nhau, phúc khí vận khí tốt giống nhau, con cháu hiếu thuận giống nhau, ở trước mặt hạ nhân thoạt nhìn cao cao tại thượng, nhưng lại hòa ái dễ gần.” Yến Tam Hợp nhướng mày: “Nói cách khác, người sống đến tuổi họ thì trên mặt đều treo một lớp da, bên ngoài là dáng vẻ thân phận tuổi họ nên có, cũng là dáng vẻ chắc chắn phải có, nhưng bên trong lớp da là cái gì, thì không ai biết.”
Tạ Tri Phi lúc đầu còn mỉm cười nghe, dần dần, sắc mặt lại thay đổi.
“Yến Tam Hợp.” Hắn đột nhiên gọi thẳng tên.