Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 706
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 706 - Mà Hợp
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 706: Mà Hợp
“Ta muốn cho hắn sống sót, không riêng gì vì Tâm Ma, còn bởi vì con người hắn. Thả hổ về núi không phải việc khó, chỉ cần mở lồ ng sắt ra là được.
Nhưng để cho một con ngựa hoang kiêu ngạo chủ động chui vào lồ ng sắt, thì không phải chuyện đơn giản.
Mà Đổng Thừa Phong lại chui nhiều năm như thế, nếu không có chấp niệm, thì sao hắn có thể làm được?
Lục Thời, tốt xấu gì còn có một người để mong ngóng, để nhớ mãi không quên.
Hắn thì sao?
Triệu Dung Dữ đã chết.
Hắn vì một người đã chết, đã mất nửa đời người, không thể để mất thêm tính mạng nữa.”
Yến Tam Hợp cười khổ với Tạ Tri Phi:
“Tam gia, vấn đề chúng ta đang đối mặt bây giờ nghĩ cách bảo vệ Thái tử, Thái tôn; nghĩ cách để Đổng Thừa Phong không chết; nghĩ cách hoá giải âm mưu của Hán vương mà không kinh động đến bất cứ ai.”
Tạ Tri Phi trả lời nàng bằng một nụ cười khổ, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Bùi Tiếu, Chu Viễn Mặc, Lý Bất Ngôn, Chu Thanh, Đinh Nhất, Hoàng Kỳ.
Ý của hắn quá rõ ràng…
Chỉ bằng vài người chúng ta sao?
Đây gần như là chuyện không thể hoàn thành!
Nha đầu ngươi đừng quên, dị tượng trời giáng, có sao rơi xuống, cũng có nghĩa là chắc chắn có người sẽ chết!
Bây giờ thì cười khổ, vừa rồi ai nói muốn đứng về phía Yến Tam Hợp hả?
Bùi Tiếu liếc nhìn Tạ Tri Phi: “Yến Tam Hợp, bây giờ chỉ có một cách.”
“Ngươi nói đi.”
“Nhân lúc chuyện còn chưa xảy ra, nghĩ cách đánh hôn mê Đổng Thừa Phong bắt ra ngoài. Hán vương không tìm thấy quân sư, tất nhiên sẽ không xuống tay với hai người ở cung Đoan Mộc.”
“Đây cũng là một chủ ý, nhưng có hai vấn đề.”
Yến Tam Hợp: “Một, chúng ta không vào phủ Hán vương được, không thể đánh ngất Đổng Tiếu, càng không thể bắt người ra. Thứ hai, một Đổng Thừa Phong cũng không thể ngăn cản quyết tâm muốn lên ngôi của Hán vương, điều kiện tiên quyết cho việc ngủ gật gặp được gối đầu là phải ngủ gật đã.”
Này!
Nghe có lý đấy!
Bùi Tiếu rũ mắt xuống: “Ta cũng hết cách rồi.”
“Sẽ có cách thôi.”
Khoé môi Yến Tam Hợp cong lên.
“Ta không tin, ông trời lại trơ mắt nhìn người Chu gia chết hết vì tâm ma này!”
Chu Viễn Mặc ngẩng phắt đầu lên, nếp nhăn trên xoắn lại với nhau.
Tâm ma này đến chỗ Thẩm Đỗ Nhược đã đủ kinh hoàng rồi, không ngờ nó lại đến cục diện nguy hiểm, còn khó khăn thế này.
Chín chín tám mươi mốt khổ nạn cũng cũng không hơn được cái này!
Lần thứ hai vẽ bùa, hắn đã chuẩn bị tinh thần ba tháng nữa sẽ chết rồi.
Thật sự là không có chút lòng tin.
Nhưng Yến Tam Hợp đến giờ này cũng không từ bỏ, cho dù chỉ là một chút hy vọng yếu ớt, nàng cũng đều tìm mọi cách để bắt lấy.
“Yến cô nương.” Chu Viễn Mặc nghẹn ngào: “Ta…”
“Ta muốn ngươi làm một việc.” Yến Tam Hợp lạnh lùng ngắt lời: “Bớt cảm thán đi, lấy khí phách của giám chủ Khâm Thiên Giám ra đây.”
Chu Viễn Mặc rùng mình, vội nói: “Yến cô nương cứ phân phó.”
“Nếu ngươi âm thầm nhắc nhở Thái tử, Thái Tôn, gần đây có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.. Yến Tam Hợp ngừng một lát: “Thái tử, Thái Tôn có thể phòng bị không?”
“Có!”
Tạ Tri Phi giành nói đến trước mặt Chu Viễn Mặc: “Lời giám chủ Khâm Thiên giám nói, Hoài Nhân tuyệt đối sẽ tin.”
Bùi Tiếu hít sâu một hơi: “Kêu bọn họ âm thầm phòng bị, có tác dụng hơn bất cứ điều gì.”
Lý Bất Ngôn nhíu mày: “Như thế, cũng sẽ không kinh động bất cứ ai.”
Chu Thanh lại nhịn không được: “Yến cô nương, đúng là tuyệt chiêu!”
Yến Tam Hợp đi tới trước mặt Tạ Tri Phi, lẳng lặng nhìn hắn.
“Tam gia chấp chưởng Binh mã ti ngũ thành, nhìn thì không bắt mắt, nhưng vào thời điểm mấu chốt luôn luôn hữu dụng. Hán vương muốn làm gì, ngày đại hôn Hoàng thái tôn phải đi con phố nào, ngõ nào, Tam gia đều biết rõ ràng.”
Ánh mắt Tạ Tri Phi lưu luyến trên mặt nàng, vầng trán đầy đặn, sống mũi cao, đôi môi mỏng manh, đôi mắt đen như mực sáng lấp lánh.
Nhìn đôi mắt này, trong lòng hắn chẳng hiểu sao lại thấy rất tin tưởng.
“Vốn là ngày đó, Binh mã ty ngũ thành nên dốc hết sức, ta sẽ sắp xếp người ở mỗi con đường hắn đi, cẩn thận gấp bội.”
“Cẩm Y Vệ…”
“Bên Cẩm Y Vệ thì cứ yên tâm, ta sẽ âm thầm đến xin giúp đỡ, bảo bọn họ cố gắng phái nhiều nhân thủ và cao thủ.”
Tạ Tri Phi suy nghĩ một chút: “Ngoài ra, ta cũng sẽ giúp nói với Hách Quân, trong tay Võ An Hầu có binh mã.”
Yến Tam Hợp nhìn hắn: “Như thế, có phải sẽ thêm một phần bảo đảm không?”
Ngữ khí Tạ Tri Phi trầm xuống: “Phải!”
“Yến Tam Hợp xoay người nhìn Chu Thanh.
Một mình Lý Bất Ngôn không đủ, còn phải thêm một người nữa, nếu Hoàng thái tôn phát hiện, ngươi cứ nói Tam gia và Tiểu Bùi gia nghe Chu Viễn Mặc nhắc nhở nên lo lắng, cho nên phái các ngươi âm thầm đến bảo vệ.”
Có lý có tình;
Lại có tình có nghĩa.
Không khiến Thái Tôn nổi lên chút lòng nghi ngờ gì.
Chu Thanh: “Yến cô nương, ta sẽ dốc hết toàn lực.”
Lý Bất Ngôn theo thói quen nhún vai: “Vì để cho tiểu Bùi gia không làm thất vọng huynh đệ, ta cũng sẽ tận lực.”
Tiểu Bùi gia: “…”
Đinh Nhất và Hoàng Kỳ nhìn nhau.
Đinh Nhất lớn mật tiến lên nói: “Yến cô nương, muốn hai chúng ta làm gì?”
Yến Tam Hợp giống như không nghe thấy, chắp tay đi tới trước cửa sổ, bóng lưng có vẻ lạnh lùng lại kiên định.
Thật lâu sau, nàng nói nhỏ: “Chúng ta chỉ có chút nhân lực này, nên cũng chỉ có thể sắp xếp như vậy. Nếu như trời đã có dị tượng, thì rất nhiều chuyện cũng chỉ có thể cố gắng hết sức, nghe theo thiên mệnh thôi, tiểu Bùi gia nói có phải hay không?”
Bùi Tiếu nghe nàng nói như vậy, nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của mình, bỗng dưng trong lòng thấy chua xót.
Không thể toàn vẹn đôi đường, chỉ có thể sắp xếp như vậy thôi.
Hắn cười khổ nói: “Yến Tam Hợp, ngươi còn chưa phân công nhiệm vụ cho ta.”
Yến Tam Hợp xoay người, nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng hơn một chút.
“Ngươi, ta, thêm Đinh Nhất, Hoàng Kỳ bốn người, phụ trách đưa Đổng Thừa Phong ra khỏi phủ Hán vương.”
Tạ Tri Phi kéo Bùi Tiếu qua một bên, đi chỗ Yến Tam Hợp, cụp mắt nói: “Yến Tam Hợp, ta có một vấn đề.”
“Ngươi nói đi.”
“Nếu Đổng Thừa Phong là người thông minh, chẳng lẽ hắn không để lại đường lui cho mình ư?”
Yến Tam Hợp nghe xong thì im lặng, hồi lâu mới nói: “Ý của ngươi là, hắn sẽ để lại đường lui cho mình?”
“Ta cảm thấy có.” Tạ Tri Phi: “Kết quả của việc này đơn giản chỉ có hai, hoặc là Thái tử gặp chuyện, hoặc là Hán vương gặp chuyện, dù là ai, thì hắn đều đạt được mục đích báo thù.”
“Có lý.”
Yến Tam Hợp: “Vậy ngươi có thể đoán thêm xem hắn sẽ lưu lại đường lui như thế nào không?
Tạ Tri Phi vẫn cười: “Nếu là ta, ta cũng sẽ để lại đường lui trong ngày thành thân của hoàng thái tôn.”
Yến Tam Hợp chợt bừng tỉnh.
Ngày hoàng thái tôn thành thân, tất cả ám vệ phủ Hán vương đều sẽ chấp hành nhiệm vụ.
Hán vương cũng sẽ mang theo một nhà già trẻ đến cung Đoan Mộc uống rượu mừng.
Trong phủ, chỉ còn lại những cung nhân và thị vệ bình thường, nếu như hắn muốn chuồn, thì lúc này hẳn là không khó.
Yến Tam Hợp mỉm cười: “Để Đinh Nhất và Hoàng Kỳ một trước một sau, ôm cây đợi thỏ có được không?”
“Ý kiến hay.”
Tạ Tri Phi: “Chỉ là canh được thỏ rồi thì phải làm gì tiếp theo?”
Yến Tam Hợp: “Nghĩ cách đưa người đến biệt viện.”
“Không nên.”
Chu Viễn Mặc quả quyết phản đối: “Nếu như vậy, nguy hiểm sẽ rơi vào biệt viện của ngươi.”
***Chủ shop ngủ ời, các anh các chụy ngủ ngon