Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 701
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 701 - Nghe đàn
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 701: Nghe nhạc
Đinh Nhất xuất phát muộn nhất, nhưng lại là người đầu tiên trở về.
“Gia, tra ra rồi, tiên thái tử không có biệt viện.”
Lời này, khiến cho tim Yến Tam Hợp, Tạ Tri Phi, Bùi Tiếu, Chu Viễn Mặc, lập tức đập nhanh lên, máu nóng tuôn thẳng lên đ ỉnh đầu.
Không có biệt viện, vậy có nghĩa là Đổng Thừa Phong rất có thể đã vào phủ Thái tử.
Nếu như vậy, chẳng phải hắn sẽ biết hết chuyện xảy ra trong phủ Thái tử sao?
Nếu quả thật là như vậy, vậy vụ án vu chú năm đó, có phải hắn cũng biết chân tướng hay không?
Nghĩ tới đây, Yến Tam Hợp mở cửa đi ra khỏi viện.
Gió lạnh thổi tới, sự khô nóng trong lòng cũng tiêu tan.
Nàng đột nhiên xoay người, ngẩng đầu nói với Tạ Tri Phi: “Ta có trực giác, chân tướng đang cách chúng ta không xa.”
Tạ Tri Phi vừa định cong môi cười với nàng, thì chợt có cái gì đó đâm vào, ngẩng đầu nhìn thì ngây ngẩn cả người.
Chu Thanh, Lý Bất Ngôn một trái một phải đỡ cánh tay Bùi Ngụ đi tới.
Sao còn kéo người tới đây?
Tạ Tri Phi vội vàng tiến lên đón: “Bùi thúc…”
Ta muốn ném hạt dẻ vào mặt ngươi ghê!
Bùi thái y nghĩ gì làm nấy.
Hắn ra tay rất nặng, dù sao cũng không phải con mình, đau lòng cái rắm!
Hơn nửa đêm đang ngủ rất ngon, đột nhiên cái cổ nó lạnh, cúi đầu nhìn thì thấy một con dao đang kề lên.
“Tiểu súc sinh nào nghĩ ra ý tưởng tồi tệ đó hả? Thật vô đạo đức!”
Kề đao còn chưa tính, vậy mà còn hỏi đến chuyện của cựu thái tử?
Bùi thái y sợ tới mức trực tiếp trên giường bật dậy, ngay cả xiêm y cũng không mặc thỏa đáng, đã vội vàng chạy tới.
Tạ tam gia bị đánh nhưng miệng lại cười, nghiêng đâu là: “Một cái không đủ đâu, Bùi thúc, nào, hôm nay cho thúc đánh cho đã, đừng có mềm lòng, ta da dày thịt dày, không đau.”
Bùi Ngụ: “…”
Bùi Ngụ vươn tay, chỉ thẳng Tạ Tri Phi, tức giận nói: “Còn không mau vào đây.”
Tạ Tri Phi vừa nghe lời này, vội vàng quay đầu nhìn Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp gật đầu với hắn: Đi mau, có hi vọng!”
……
Bùi Ngụ tức giận bước vào thư phòng, nhìn thấy đầu tóc Chu Viễn Mặc đã bạc hết thì chẳng còn tức giận nữa.
Chu Viễn Mặc đứng dậy cung kính hành lễ với Bùi Ngụ.
Nhớ đến dáng vẻ tinh thần của người này lúc trước, Bùi Ngụ thầm nói một tiếng “Tạo nghiệp”, biểu cảm trên mặt từ từ dịu xuống.
Đóng cửa lại.
Bùi Ngụ chỉ vào hai người kề dao trên cổ hắn: “Ngươi, ngươi nữa, ra ngoài trông cửa cho ta.”
“Cha, một mình Chu Thanh là…”
Ông liếc một cái, tiểu Bùi gia sợ tới mức vội câm miệng.
Lý Bất Ngôn cũng sảng khoái, ôm quyền với Bùi Ngụ rồi kéo Chu Thanh, quay đầu bước đi.
Bùi Ngụ vừa nhìn, lại mềm lòng.
Người ta chỉ là nha hoàn, thị vệ, phụng mệnh chủ tử làm việc, tức giận gì với họ cơ chứ!
“Bỏ đi, quay lại đây!”
“Chu Thanh.” Tạ Tri Phi: “Ngươi ra ngoài viện trông coi.”
“Vâng!”
Cửa đóng lại, Bùi Ngụ nhận lấy trà con trai hiếu thuận đưa tới, uống một ngụm, mới nói: “Nói đi, muốn hỏi gì về người kia?”
Yến Tam Hợp: “Bùi thái y, ta muốn biết, người bệnh của phủ tiên Thái tử trước đây là do thái y nào phụ trách?”
“Bùi gia chúng ta.” Bùi Ngụ đặt chén trà lên bàn: “Cha ruột ta!”
Bồ Tát ơi!
Hèn gì cha hắn nửa đêm canh ba vẫn vội vàng chạy tới, thì ra chuyện này lại liên lụy đến Bùi gia bọn họ!
“Cha.” Bùi Tiếu như một con chó xù tiến lại gần: “Sao con chưa nghe cha nói chuyện này lần nào thế?”
“Đây là chuyện tốt sao?” Bùi Ngụ tức giận: “Có cần mời một thuyết thư tiên sinh đến quán trà kể cho mọi người ở thành Tứ Cửu đều nghe không?”
Tiểu Bùi gia: “…”
Hắn nhìn Yến Tam Hợp một cái: Ngươi lên đi!
Yến Tam Hợp ném biểu cảm “Ngươi lui ra”, rồi không nhanh không chậm nói: “Bùi thái y, nói tỉ mỉ đi!”
“Yến cô nương, thật không có gì để nói.”
Thành Tứ Cửu có rất nhiều Thái y, nhưng thế gia Thái y thì không nhiều lắm, đếm tới đếm lui, cũng chỉ có mấy nhà.
Tuyệt kỹ sở trường của tổ phụ của tiểu súc sinh, cũng chính Bùi Ngụ là Đại Phương Mạch, cũng gọi là nội khoa.
Đại Phương Mạch chú trọng một chữ: Điều.
Điều là điều hòa âm dương, điều hòa hư thực, điều hòa khô ướt vân vân, sức khỏe con người chỉ khi điều hòa thì mới không còn bệnh.
Nhưng nó cũng có một nhược điểm, đó là: Chậm.
Thuốc có ba phần độc.
Phương thuốc của Bùi lão thái y ôn hòa, thong thả, không làm tổn thương lục phủ ngũ tạng, rất được người trong hoàng thất yêu thích.
Năm Nguyên phong thứ hai mươi ba, Thái tử mắc chứng mất ngủ, phụ thân ta được mời đi điều trị cho Thái tử.
Năm Nguyên phong thứ hai mươi ba?
Yến Tam Hợp thốt ra: “Năm đó Đường gia bị tịch thu, Đường Kỳ Lệnh chết ở trong ngục, Đường Chi Vị vào giáo phường ti, năm ấy Đường Chi Vị mười chín tuổi.”
Bùi Ngụ giật mình nhìn Yến Tam Hợp, sao nha đầu này biết những chuyện này?
Xem ra, chứng mất ngủ của tiên thái tử là do Đường gia gây ra.
Yến Tam Hợp đưa ra phán đoán, giục hắn nói tiếp.
“Thực ra… Thực ra bệnh này không hiếm lạ.”
Trên đời này chỉ có con nít và người trẻ tuổi, mới có thể ngủ một giấc thẳng đến hừng đông, lớn hơn một chút thì nhiều ít sẽ hơi bị mất ngủ.
Nhưng chứng mất ngủ này của Thái tử không giống với những người khác, hắn gần như cả đêm đều ngủ không yên, cho dù khó khăn lăm mới ngủ được thì cũng chỉ có thể ngủ một hai canh giờ.
Mạch của tiên thái tử là tim gan tổn hại, lo lắng quá độ, phụ thân hốt thuốc, dùng là nhân táo chua, bách tử nhân.
Ban đầu phương thuốc này rất hữu dụng, nhưng thời gian lâu dài, trong cơ thể Thái tử sinh ra tính kháng thuốc, cần phải tăng lượng dùng mới được.
Phụ thân trước giờ đều vững vàng chậm rãi, nào dám thêm lượng, hơn nữa thuốc đều là có ba phần độc tính, thêm nhiều, sẽ có tác dụng phụ.
Sợ đầu sợ đuôi như vậy, khiến Thái tử bất mãn, Thái tử nói phụ thân không cần đến nữa.
Cha ta còn vì chuyện này, mà rầu rĩ không vui nhiều ngày.
Bùi Ngụ thở dài: “Khoảng thời gian đó ông ăn rất ít cơm, vừa về đến nhà là nhốt mình ở thư phòng tra y thư, muốn xem có cách gì phân ưu cho Thái tử không.”
Cách thì đã tìm được.
Phụ thân hào hứng đi phủ thái tử, lấy phương thuốc ra như dâng bảo vật, nào biết thái tử nói với hắn: “Lão thái y vất vả rồi, chứng mất ngủ của bổn cung đã chữa khỏi.”
Phụ thân chấn động, vội hỏi thái tử chữa như thế nào.
Thái tử im lặng một hồi, mới hờ hững nói bốn chữ: “Nghe đàn ngủ.”
Bùi Ngụ hoàn toàn không thấy khi bốn chữ “nghe đàn ngủ” nói ra, vẻ mặt mọi người đã thay đổi thế nào.
“Phụ thân không tin, sau khi trở về còn gọi ta tới, hỏi ta trên đời này thật sự có tiếng đàn khiến người ta nghe xong sẽ ngủ sao?
Ta làm sao có thể biết được, chỉ khuyên hắn chỉ cần không thẹn với lương tâm là được, mấy cái khác đừng lo lắng nhiều.
Sau đó cô nương Thẩm gia vào phủ Thái tử, phủ Thái tử rất ít khi mời thái y khác, từ đó về sau, phụ thân cũng không vào phủ Thái tử nữa.
Trên mặt Bùi Ngụ lộ vẻ vui mừng.
Cũng may mà không vào nữa, nếu không thì sau chuyện kia, Bùi gia chúng ta sẽ bị liên lụy.”
Nói xong, không ai lên tiếng trả lời, trong phòng lặng ngắt như tờ, đến tiếng hô hấp cũng không nghe thấy.
Bùi Ngụ nhìn người này, lại nhìn kia, chợt vỗ bàn, cả giận nói:
“Sao, các ngươi không tin ư?”