Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 694
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 694 - Tiểu Hoa
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 694: Tiểu Hoa
Tạ Tri Phi nhìn về phía Đinh Nhất.
Lập tức về Tạ phủ một chuyến, mời Tạ tổng quản đến biệt viện, kêu hắn mang theo bảo bối dưới giường đến đây.
Tạ tổng quản?
Tên mập chết tiệt cả người đầy thịt mỡ kia ư?
Lý Bất Ngôn thầm nghĩ: “Biết đánh đàn hay biết đánh bông thế?”
Tạ Tri Phi: “Đánh đàn!”
Lý Bất Ngôn sửng sốt hồi lâu, mới hoàn hồn nói: “Tam gia, giải thích nghi hoặc cho đại hiệp ra đi nào!”
Ta cũng muốn biết lắm.
Tạ Tri Phi bất đắc dĩ nhìn Yến Tam Hợp.
Lẫy cũng đã lẫy, ép cũng đã ép, nhưng hắn sống chết không chịu mở miệng, nhưng ta biết hắn là vì một nữ nhân.
Nữ nhân thế nào?
Tiểu thư khuê các hay là tiểu thư bích ngọc?
Nghe nói tên mập chết tiệt này rất thích đi dạo Câu Lan, đừng nói là kỹ nữ trong Câu Lan nhé?
Lý Bất Ngôn cũng nhìn Yến Tam Hợp: “Lát nữa hắn tới, ngươi hỏi thử đi!”
Yến Tam Hợp: “Không phải ngươi nói phải tôn trọng chuyện riêng tư của người khác ư?”
Lý Bất Ngôn bình tĩnh: “Tạ Tiểu Hoa đâu có phải người khác, hắn là người một nhà mà!”
……
Rất nhanh, Tạ Tiểu Hoa ôm một cây đàn Thất Huyền đi vào phòng khách.
Đâu chỉ Lý Bất Ngôn, đến Yến Tam Hợp cũng cảm thấy màn này hơi cay mắt.
Người ta đánh đàn là mười ngón tay mảnh khảnh, người này thì sao?
Mười cái móng heo?
Tạ Tiểu Hoa vừa vào cửa, trong lòng thấp thỏm, sao lại “liếc mắt đưa tình” với hắn thế.
“Tam gia gọi lão nô đến…”
“Không phải ta gọi, là Yến cô nương gọi.”
Tạ Tri Phi tiến lên nhận lấy đàn, đặt trên bàn: “Yến cô nương mời ngươi đàn một khúc, đàn xong rồi, Yến cô nương có thưởng.”
Có thưởng?
Cũng không dám!
Tạ Tiểu Hoa cười giả lả: “Đánh đàn cho Yến cô nương nghe, là phúc phận của lão nô.”
“Nếu đã là phúc phận…” Yến Tam Hợp cố ý nghiêm mặt: “Vậy mời Tiểu Hoa tổng quản nói xem, ngươi học đàn này như thế nào đi?”
Tạ Tiểu Hoa ngẩn ra, ngẩn ngơ nhìn Tạ Tri Phi.
Sao?
Yến cô nương muốn ăn trứng, còn muốn biết quả trứng này chui từ trong mông gà mái ra thế nào à?
Tạ Tri Phi cố ý không nhìn ánh mắt của hắn, mà nhướng mắt liếc Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn rút nhuyễn kiếm ra, vỗ mạnh lên bàn: “Tạ tổng quản, tiểu thư nhà ta hỏi, ngươi có nói một, có hai nói hai.”
Tạ Tiểu Hoa: “…”
Tiểu Bùi gia đẩy nắp trà: “Kiếm của Lý cô nương không phải ăn chay đâu.”
Tạ Tiểu Hoa: “…”
Hoàng Kỳ lắc chân: “Nhanh lắm, gọt cái đầu mà như gọt củ cải í.”
Tạ Tiểu Hoa: “…”
Đinh Nhất lắc đầu: “Hoa tổng quản, ngươi cứ nghe theo đi!”
Tạ Tiểu Hoa: “…”
Tạ Tiểu Hoa đang muốn gào lên một câu “Lý cô nương, lão nô bán nghệ không bán thân”, thì đã thấy ánh mắt đen như mực của Yến Tam Hợp lạnh băng nhìn hắn.
Tạ Tiểu Hoa quỳ rạp xuống đất: “Yến cô nương muốn lão nô nói sao đây?”
Yến Tam Hợp lạnh lùng trả lời hắn năm chữ: “Đứng lên, ngồi xuống, nói!”
Thổ phỉ cũng không bá đạo bằng ngươi!
Tạ Tiểu Hoa tủi thân bò dậy, ngồi nửa cái mông, từ từ kể lại.
……
Hắn là người phủ An Huy, cha ngã bệnh, nương đi với nam nhân khác.
Lúc tám tuổi, nắp nồi trong nhà không mở ra được, hắn thấy cha sắp chết đói, bèn chạy tới quán bánh nướng, cướp hai cái bánh, quay đầu bỏ chạy.
Không ngờ vừa quay người lại đang đụng phải một người, ngã lăn lông lốc.
Chủ quán bánh nướng đuổi theo, nắm tay đang định hạ xuống, thì người nọ móc trong ngực ra một văn tiền, thể là hắn khỏi bị đánh.
Người nọ, là Tạ Đạo Chi lớn hơn hắn mấy tuổi.
Bánh nướng mang về đã lạnh, người cha cũng lạnh đi.
Trong thoại bản đều là tiểu cô nương bán thân táng phụ, táng mẫu, hắn nghĩ hắn chỉ là một tên nhóc, ăn ít một chút, tay chân chịu khó một chút, hẳn là sẽ có người cần.
Sau đó thật đúng là có người cần.
Một nữ nhân thanh thú đã mua hắn, nói rằng bên cạnh con trai bà đang thiếu một thư đồng.
Đến nhà nữ nhân kia mới biết, con trai của nữ nhân kia là thiếu niên thanh tú trả tiền cho hắn, cứ như vậy, hắn đổi tên thành Tạ Tiểu Hoa, đi theo bên cạnh Tạ Đạo Chi.
Tên ban đầu của hắn là: Cẩu* Tiểu Hoa.
*Cẩu này hong phải chó đâu nha, cẩu trong cẩu thả ấy.
Tạ gia cũng không giàu có, nhưng so với Cẩu gia bọn họ, thì là một trên trời, một dưới đất.
Tạ Đạo Chi đến kinh thành đi học, vì tiết kiệm tiền, chủ tớ hai người ở một hậu viện của một gia đình.
Gia đình kia chỉ có ba người chủ tớ, chủ tử là một phụ nhân trẻ tuổi ngồi xe lăn, nghe nói là vì không giữ phụ đức, nên bị phu nhân đánh gãy chân sau đó lưu đày tới nơi này.
Muốn trợ cấp cho gia đình, mới cho thuê căn nhà trống ở hậu viện.
Căn nhà rất yên tĩnh, chỉ là đến đêm sẽ nghe tiếng đàn truyền đến.
Ban đêm Tạ Đạo Chi phải học hành, không nghe được tiếng đàn, bèn bảo Tạ Tiểu Hoa đi thương lượng với nữ nhân kia.
Hắn cắn răng đi thử.
Trên đùi phụ nhân đắp một tấm thảm, nhưng thắt lưng thẳng tắp, tóc chải không loạn, vừa nhìn đã biết là từ gia đình tốt đi ra.
Nghe hắn nói xong, nàng thản nhiên nói: “Sau này ta sẽ chơi ban ngày.”
Ban ngày, Tạ Đạo Chi đến thư viện, hắn ở nhà trông nom.
Cũng là chuyện lạ, chỉ cần tiếng đàn kia vang lên, thì hồn của hắn lại chẳng không biết bay tới nơi nào, giống như si mê vậy.
Không biết tại sao, hắn bắt đầu nảy sinh suy nghĩ muốn học đàn.
Hắn mặt dày đi giúp phụ nhân làm việc, đốn củi, gánh nước, nhóm lửa, nấu cơm… Việc khổ, việc mệt gì hắn cũng tranh đi làm.
Nữ nhân nói: “Ta không có tiền thưởng cho ngươi.”
Hắn nói: “Không cần thưởng, dạy ta đánh đàn đi.”
Phụ nhân nhìn hắn, không nói lời nào.
Thật lâu sau, nàng hỏi: “Vì sao muốn học.”
Hắn nói: “Hay.”
Phụ nhân mỉm cười: “Được!”
Lúc này, hắn mới phát hiện phụ nhân kia rất đẹp, lúc cười lên giống như hoa lê nở vào mùa xuân vậy.
Từ ngày đó về sau, buổi sáng hắn làm công việc trong nhà, ban đêm làm việc cho nữ nhân, thời gian buổi chiều, đều dùng để học đàn.
Một tháng, hắn chẳng đàn được một điệu.
Tám tháng sau, hắn đã chơi được bảy tám bản nhạc.
Nữ nhân nói: “Ngươi có tài năng đấy.”
Hắn nói: “Là sư phụ dạy tốt.”
Buổi chiều hôm đó, hắn theo thường lệ đến tiền viện học đàn, vừa mới vào trong viện, phụ nhân đã quát lớn, bảo hắn không nên vào.
Hắn không dám động đậy, đợi dưới mái hiên nửa canh giờ, nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng vang thật lớn.
Xông vào nhìn thử, thì thấy phụ nhân ngã trên mặt đất, trên người toàn mùi nước tiểu, hai người hầu, chẳng thấy một ai.
Nàng khóc, khóc đến nghẹt thở.
Hắn cảm thấy nàng đáng thương, bế nàng đứng lên, nhắm mắt lại thay quần áo cho nàng, lại vắt khăn lông ướt lau nước mắt cho nàng.
Nàng rưng rưng nói cho hắn biết, hai chân này bị người nhà ngoại cắt đứt gân.
Hắn kinh hãi.
Nàng tên là Lưu Trinh, gia đạo giàu có, mười bảy tuổi gả cho Tang gia làm thê tử, cha chồng làm quan, chức quan không lớn lắm, chỉ thất phẩm.
Mười chín tuổi sinh hạ con trai, hai mươi hai tuổi trượng phu chết, cha chồng muốn nàng mang theo con trai thủ tiết cả đời, nếu thủ được thì sau này sẽ truyền gia nghiệp cho con trai của nàng.
Sau năm năm thủ tiết, bà thầm nảy sinh tình cảm với quyền sư dạy công phu cho con trai.
Sau khi chuyện bị phát hiện, cha chồng gọi người nhà ngoại của nàng tới, cho bọn họ hai lựa chọn: “Hoặc là để Lưu Trinh mang theo con trai của mình cút đi, đừng hòng lấy được một cắt gia sản Tang gia. Hoặc là tiếp tục thủ tiết, Tang gia nuôi nàng đến chết, con trai có thể kế thừa gia nghiệp, điều kiện tiên quyết là cắt gân chân.”
Người nhà ngoại chọn điều thứ hai, lý do là: Tang gia nhà lớp nghiệp lớn, ngươi nhịn một chút đi, sau này con trai ngươi lên làm gia chủ, là có thể hưởng phúc rồi.”
Nàng hỏi: “Tại sao thê tử chết mộ còn chưa xanh thì người nhà đã gióng trống khua chiêng kêu nam nhân đi bước nữa; còn nữ nhân mất nam nhân, thì phải thủ tiết cả đời?”
Nàng hỏi: “Có ai biết cả đêm dài, tiếng mèo hoang bên ngoài kêu ba mươi hai lần, chó nhà kia sủa mười sáu tiếng, lúc tâm trạng tốt thì người đánh canh sẽ gõ chậm; lúc tâm trạng không tốt thì gõ rất nặng nề…hay không?”
Nàng nói: “Ta sống nhưng có khác gì bài vị của người chết đâu, chỉ khác mỗi chỗ là không có ai đốt giấy và thắp hương thôi.”
Nàng nói: “Góa phụ thủ tiết, còn chằng bằng đi3m già hoàn lương.”
Nàng nói: “Ta là quả phụ, nhưng ta cũng là người mà!”